Trước khi Duy kịp đứng dậy rời đi, một âm thanh trầm đục vang lên, vang vọng như tiếng then cửa địa ngục bật mở.
“Cạch.”
Toàn bộ ghế ngồi của các ông trùm những chiếc ghế quyền lực, bọc da đen bóng loáng từ từ trượt lùi vào bóng tối phía sau. Chuyển động chậm rãi nhưng đầy tính đe dọa, như thể bức màn sân khấu đang khép lại sau một hồi giới thiệu… để nhường chỗ cho phần kịch thật sự phần đẫm máu nhất.
Chiếc bàn giữa căn phòng nơi vừa nãy còn là trung tâm hội nghị cũng bắt đầu hạ thấp, thầm lặng chìm xuống lòng đất, mang theo cả vẻ bề ngoài của một cuộc họp hợp pháp.
Không khí thay đổi.
Nhiệt độ giảm đi từng độ một như thể ai đó vừa bật công tắc cho một lò sát sinh. Những làn khí lạnh từ hệ thống điều hòa ẩn trên trần tỏa xuống không đều, lẫn vào đó là mùi khói thuốc cũ và… một thứ quen thuộc hơn với những kẻ từng sống sót sau những cuộc săn: mùi sắt hanh của sát khí, mùi máu từng khô rồi lại chảy.
Duy đứng yên giữa tâm phòng, nheo mắt. Cậu cảm nhận rõ rệt sàn nhà đang rung nhẹ, đều đặn như tiếng tim đập nhưng không phải tim người. Nó là nhịp thở… của một cỗ máy được dựng nên để giết.
Một giây trôi qua.
Hai giây.
Cậu vẫn chưa kịp xoay người thì…
ẦM!
Âm thanh như sấm nổ, không vang từ trần hay tường, mà từ bốn phía, từ những khe ẩn sau tấm vách kim loại và lớp tường bê tông. Các cánh cửa ngầm mở toang, và từ đó, hàng loạt bóng đen tuôn ra như thủy triều sau cơn triều cường.
Đen kịt. Đều tăm tắp.
Không một tiếng bước chân. Không một tiếng hét. Không cần lý do, không báo hiệu vì sát lệnh đã được ban từ trước đó rất lâu.
Chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: tiêu diệt mục tiêu trung tâm người duy nhất còn đứng lại trong căn phòng.
Duy.
– À… ra là thế!
Cậu lẩm bẩm như đang được kể trước một đoạn truyện cũ. Một nụ cười nhạt nhòa xuất hiện trên môi, chạm vào ánh sáng mờ của đèn trần, kéo theo cái bóng dài lên má.
– Món quà là ở đây ~~
Giọng nói vừa giễu cợt vừa nhẹ tênh như thể không nằm trong một cuộc truy sát thật sự. Và rồi hành động.
Không một nhịp do dự, Duy đạp mạnh vào lưng ghế đen phía sau mình. Lực chân mạnh tới mức chiếc ghế vốn đã đứng vững suốt cuộc họp bị hất bay về sau như một món đồ chơi. Cơ thể cậu bật ngược lên cao, lướt qua luồng sát khí đang lao đến từ trước mặt.
Một nắm đấm đã giáng xuống đúng nơi cậu vừa đứng.
ẦM!
Ghế vỡ nát dưới cú đấm vỡ vụn và sợi da bay tung tóe như bão bụi. Âm thanh đó như tín hiệu mở màn cho cuộc đi săn thực sự.
Nhưng con mồi mà họ nhắm đến… không đứng yên. Và không hề là mồi.
Chiếc ghế bọc da đen nổ tung như đống vụn khi cú đấm mang lực đủ để nghiền nát hộp sọ giáng trúng. Những mảnh da và đệm ghế bắn lên, xoáy tít trong không trung như tuyết bẩn nhuốm máu. Cả căn phòng dường như rung lên vì đòn tấn công bất ngờ và tàn bạo ấy.