Sáng sớm, ánh nắng nhè nhẹ len qua rèm cửa, vẽ những vệt sáng vàng ấm áp trên nền sàn gỗ bóng loáng.
Một cơn gió nhẹ lùa vào khiến rèm khẽ lay động, mang theo hương thơm dịu dàng của nắng sớm và mùi cỏ non từ khu vườn ngoài ban công.
Duy khẽ cựa mình, tiếng chăn đệm sột soạt trong không gian yên ắng. Đôi mi dài chớp nhẹ vài cái rồi chậm rãi mở ra, để lộ đôi mắt vẫn còn vương chút mơ hồ sau giấc ngủ.
Cậu đưa tay dụi mắt, khẽ ngáp một cái, rồi quay đầu sang bên cạnh. Nhưng bên đó nơi lẽ ra nên có hơi ấm thân quen giờ chỉ còn lại chiếc gối nguội lạnh, vỏ gối hơi nhăn vì bị đè suốt đêm.
Duy chạm tay lên mặt gối, cảm nhận sự vắng mặt một cách lặng lẽ. Đôi mày cậu hơi nhíu lại, rồi khẽ thở ra một hơi dài, giọng thì thào đầy vẻ trách móc yêu chiều:
– Lại chạy đi chuẩn bị kế hoạch gì nữa rồi…
Dù buông lời than nhẹ, khóe môi Duy vẫn cong lên một nụ cười mỏng manh, vừa bất lực, vừa trìu mến.
Cậu từ từ ngồi dậy, vươn vai một cách lười biếng, nghe các khớp xương kêu răng rắc vì ngủ sai tư thế.
Tấm chăn tuột khỏi vai, để lộ phần vai áo rộng xộc xệch khiến cậu trông càng thêm mơ màng và ngái ngủ.
Lê bước xuống khỏi phòng, đôi dép lê lẹp xẹp trên sàn nhà tạo thành âm thanh quen thuộc.
Vừa xuống tới hành lang tầng dưới, tiếng cười nói rôm rả vang lên từ phía phòng khách khiến đôi mắt còn lờ đờ của Duy cũng sáng hẳn lên.
Cậu bước tới gần hơn, nép mình ở bậc cầu thang nhìn xuống, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cậu bật cười nhẹ.
Pháp Kiều đang múa tay múa chân, gương mặt đầy biểu cảm như đang diễn một vở kịch bi hài, trong khi Thành An người Duy từng tưởng là kiểu trầm tĩnh, kiệm lời thì đang phản đòn bằng giọng nói \”mặn chát\” đến mức khiến cả hai cười nghiêng ngả.
An… thật sự là bất ngờ lớn với Duy. Cái người cứ ngỡ lạnh lùng như tượng đá ấy, vậy mà càng ở gần, càng lộ rõ bản chất “mặn hơn muối biển”.
Những màn tung hứng giữa An và Kiều mấy ngày nay đã trở thành tiết mục giải trí buổi sáng không thể thiếu với Duy mà đôi khi cậu còn suýt nghẹn nước chỉ vì cười quá nhiều.
Cậu tiến đến ghế sofa, chưa kịp mở lời thì Kiều đã nhanh như chớp lia ánh mắt sắc lẻm về phía cậu, môi nhếch lên tinh quái:
– Mặt trời lên tới mông rồi thì \”Hoàng Tử\” của chúng ta mới hạ giá bước xuống ~
Duy chỉ kịp chớp mắt thì An cũng đã khoanh tay lại, giả bộ ra vẻ nghiêm túc dù khóe môi cứ cong cong đầy khiêu khích:
– Ừm… có vẻ đêm qua \”làm việc quá sức\” nên ngủ trễ nên sáng dậy trễ hả nhóc?
Duy nhăn mặt, môi bĩu ra rõ kiểu “bị cà khịa bất lực”:
– Hai người rảnh ghê á! Sáng ra chưa gì đã rình tui xuống để trêu rồi hả?
Kiều phì cười, không chịu thua:


