Chương này đẹp nè nên tặng các bạn món quà nhỏ ~
‼️ CẢNH BÁO NHIỆT ĐỘ HƠI CAO‼️
‼️TẤT CẢ DO TRÍ TƯỞNG TƯỢNG KHÔNG CÓ THẬT, VUI LÒNG KHÔNG BƯNG BÊ ĐI ĐÂU‼️
‼️AI KHÔNG THÍCH THÌ LƯỚT QUA NHA‼️
—
Quang Anh nhẹ nhàng kéo Duy ra khỏi đống chăn, từng động tác đều dịu dàng như đang ve vuốt một con mèo nhỏ đang cuộn tròn trốn lạnh giữa mùa đông xám.
Ngón tay anh luồn vào lớp vải, nắm lấy phần chăn phủ lên đầu cậu, từ tốn kéo xuống.
Một góc tóc mềm rối bung ra theo từng nhịp kéo, rồi dần dần hiện lên khuôn mặt đỏ bừng của Duy, hai bầu má hồng ửng như quả đào chín, đôi mắt mở to ngơ ngác lấp lánh ánh nước phản chiếu sự bối rối không thể giấu giếm.
Ánh mắt Quang Anh lặng lẽ quét qua gương mặt ấy như muốn ghi nhớ từng chi tiết nhỏ từng sợi lông mi rung nhẹ, từng hơi thở gấp gáp, từng lần Duy nuốt khan để kìm nén cảm xúc.
Trong ánh nhìn ấy là sự dịu dàng đến nghẹt thở nhưng ẩn sau vẫn là sự uy nghiêm, vững chãi như một thành trì bất khả xâm phạm.
Bàn tay anh rộng, ấm, có chút thô ráp của người đã quen sống với lý trí và quyết đoán khẽ nâng cằm Duy lên. Lực không mạnh nhưng không cho phép từ chối.
– Bé con, em có thể đẩy tôi ra.
Giọng anh trầm và khẽ rơi xuống như sương sớm đọng trên vai áo nhưng chứa đựng một lời thách thức ngầm đầy tự tin nhưng vẫn để lại khoảng trống nhỏ cho cậu lựa chọn.
Nhưng Duy còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, chưa kịp định hình xem đó là lời cho phép hay là một kiểu chiếm hữu trá hình… thì một giây sau…
Quang Anh đã cúi xuống.
Môi anh áp lên môi Duy không báo trước, không gõ cửa.
Một nụ hôn đột ngột như cơn bão bất ngờ nổi lên giữa trưa hè yên ả. Không có gió dạo đầu, không có mưa nhỏ cảnh báo chỉ có sấm vang và lửa bùng, thiêu rụi lý trí của cả hai.
Bờ môi anh chạm tới mang theo hơi nóng rực cháy, không hề rụt rè, không chút do dự. Mềm mại nhưng kiên quyết như thể đã biết rất rõ mình muốn gì.
Duy sững người.
Trái tim cậu dường như bỏ lỡ một nhịp và trong khoảnh khắc ấy cả thế giới như ngưng đọng.
Hơi ấm từ đôi môi ấy tràn vào, lan nhanh như lửa bén vào giấy. Một làn điện chạy dọc sống lưng khiến Duy rùng mình.
Tay cậu co lại như muốn đẩy nhưng cơ thể lại đang phản bội cậu không còn chút sức lực nào.
Mọi phản kháng đều trở nên yếu ớt như cái cựa mình của một con thú non.
Nhưng Quang Anh không dừng lại.
Anh nghiêng đầu, nhịp thở nóng rẫy phả lên da mặt Duy. Chiếc lưỡi anh lướt nhẹ qua bờ môi cậu một động tác mơn man, khiêu khích như vẽ nên một lời hứa đầy ẩn ý.


