[Rhycap] Liệu Còn Có Thể |Abo| – 5 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Rhycap] Liệu Còn Có Thể |Abo| - 5

Quang Anh nhìn theo bóng lưng Đức Duy rời đi, bàn tay của hắn siết chặt lại rồi buông thõng. Cảm giác bất lực như bao trùm lấy hắn , như thể dù hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạm vào em lần nào nữa.

Ba năm.

Không quá dài, nhưng cũng đủ để biến một người từ yếu đuối trở nên kiên cường, cũng đủ để biến một người từ vô tâm thành kẻ sống trong hối hận.

Hắn bắt đầu tìm kiếm những cơ hội để tiếp cận em. Nhưng lần nào cũng vậy, Đức Duy luôn giữ một khoảng cách vừa đủ xa, không lạnh nhạt đến mức vô tình, nhưng cũng chẳng còn chút ấm áp nào của ngày xưa.

Rồi có một ngày, Quang Anh nhìn thấy em đứng cùng một người đàn ông khác—một người có vẻ ngoài trưởng thành, trầm ổn, ánh mắt nhìn em đầy rẫy sự dịu dàng, bảo vệ.

Ngực anh nhói lên từng cơn .

Không phải là hắn đau vì ghen, mà là vì… hắn sợ.

Sợ rằng, em thực sự đã không còn chỗ dành cho hắn nữa.

Hắn bước đến, cố kìm nén sự bức bối trong lòng.

-\”Cậu ta là ai?\”

Đức Duy thoáng bất ngờ, nhưng rồi chỉ nhướn mày, cười nhẹ.

-\”Liên quan gì đến anh?\”

Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến Quang Anh như chết lặng.

Đây không còn là Đức Duy của ngày xưa, người từng vì hắn mà đau lòng, từng vì hắn mà chờ đợi. Em bây giờ đã biết cách bảo vệ bản thân, biết cách rời khỏi những thứ làm tổn thương mình.

Và điều khiến Quang Anh tuyệt vọng nhất chính là—em đã thực sự không còn để hắn trong lòng nữa.

Quang Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đứng bên cạnh Đức Duy. Anh ta không cần làm gì nhiều, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng lại như một bức tường vững chắc che chắn cho em.

Cảm giác này quá đỗi quen thuộc.

Trước đây, Đức Duy cũng từng đứng sau lưng hắn như thế, dịu dàng, nhẫn nại, trao cho hắn tất cả sự tin tưởng và cả sự yêu thương.

Nhưng giờ đây, em không còn là của hắn nữa.

-\”Em thật sự… đã quên tôi rồi sao?\” Giọng Quang Anh trầm xuống, mang theo sự đau đớn mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Đức Duy nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt không có gợn sóng nào.

-\”Không quên.\”

Quang Anh thoáng chốc sững sờ, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì em đã nói tiếp:

-\”Tôi chỉ  là…không còn bận tâm nữa.\”

Trái tim hắn như bị bóp nghẹt.

Ba năm trước, hắn là cả thế giới của em.

Ba năm sau, em chỉ xem hắn như một người xa lạ, không oán hận, không lưu luyến, cũng không còn yêu thương.

Quang Anh cười khổ.

Thì ra, không phải em quên hắn.
Mà là… em đã buông tay thật rồi.

Quang Anh đứng lặng giữa dòng người tấp nập, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng Đức Duy. Em không vội vàng rời đi, nhưng cũng không hề có ý định dừng lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.