Đức Duy thong thả trên đường đi đến nhà Quang Anh, tay xách theo bịch ny lông màu trắng nặng trĩu. Hôm nay em có hẹn với hắn, một cuộc hẹn mà em còn chẳng biết mình sẽ làm gì, nhưng thôi, cứ tới trước rồi tính.
Gõ lên khung cửa trắng, em chắp tay sau lưng, im lặng chờ đợi một ai đó ra mở cửa. Duy nhìn xuống mũi giày mình, suy nghĩ thử xem hắn kêu em đến để làm gì, có lẽ không phải chỉ ngồi một chỗ và không làm gì cả đâu.
Duy ngước lên khi cánh cửa bật mở, và bắt gặp một ánh mắt biết cười. Quang Anh nghiêng đầu cười với em và nhường chỗ cho em vào, rồi đóng cửa lại sau lưng. Hắn ôm lấy em từ đằng sau và cọ cọ vào hõm cổ em, nhẹ nhàng nói.
\”Chào bé.\”
\”Lô anh.\”
Hắn, bằng một cách nào đó, đã đuổi khéo Minh Su đi nơi khác. Su cũng lười cãi cọ với bọn họ, cậu đành cuốn gói sang nhà một người bạn, ở tạm nơi đó cho đến khi họ xong chuyện. Cứ đứng ở giữa mãi thì mệt lắm, cậu không muốn phải ăn cơm chó, Su ước gì mình cũng có cơm chó để phát cho mấy con người này.
Thế nên khi Duy quay qua quay lại tìm cậu bạn đồng niên của mình, hắn chỉ lắc đầu thật khẽ và thì thầm với em vài tiếng. Duy ồ lên và gật đầu, em chưa nghĩ đến việc này.
\”Anh gọi em sang làm gì thế?\”
\”Không gì cả, anh chỉ nhớ em thôi.\”
Hắn nói, rồi lại cười, chẳng cần lí do gì.
\”Không thực ra anh ngán phải đi ăn ngoài, em nấu cho anh ăn đi.\”
\”Em nấu á?\”
\”Ừm.\”
\”Thế đấy là lí do anh muốn em mua đồ hả? Em tưởng anh nói em mua rồi anh nấu cho em chứ?\”
\”Không muốn sao? Vậy thì để anh.\”
Hắn buông em ra và cầm lấy bọc đồ ăn trên tay em, từ tốn đi lại đằng bếp. Quang Anh đặt bọc đồ trên bàn, lôi ra từng món nhỏ một và xếp chúng lên mặt bàn. Hắn mang tạp dề vào và bắt tay vào nấu ăn.
Đức Duy hơi bất ngờ vì hắn không kì kèo gì mà bắt tay vào làm luôn, em lon ton đi đến sau lưng hắn, tựa cằm lên vai hắn và quan sát một lượt. Em không nghĩ hắn quá giỏi về lĩnh vực nấu ăn, trình độ có lẽ cũng tàn tàn cỡ em, nhưng hắn lại trông tự tin đến thế.
\”Khóa giùm anh cái cửa với bé.\”
Hắn nói trong khi đang rửa rau, và Duy lập tức chạy ra ngoài khóa cửa lại. Thực ra em chẳng biết vì sao phải khóa cửa lại, thế nên sau đó em liền trở lại cạnh hắn và nói nhỏ.
\”Khóa cửa chi thế anh?\”
\”Đỡ ngại.\”
\”Hả?\”
\”Ý anh là… khỏi cho ai vào ấy mà, anh không thích có ai cắt ngang mình đâu.\”
Hắn nhún vai, môi nở nụ cười thấp thoáng vẻ nghịch ngợm. Loáng một cái, hắn đã có một mâm cơm cực kì ngon mắt khiến Duy rất ngạc nhiên, không phải về món ăn mà là về độ chỉn chu mà hắn đặt vào và tốc độ của hắn.
\”Anh giỏi thế? Cái gì anh cũng biết làm à?\”
\”Bé thấy anh ghê không?\”
Hắn cởi tạp dề ra và nheo mắt nhìn Duy đang bám vào một bên vai hắn, nhìn hắn bằng cặp mắt thán phục và gật đầu. Quả nhiên, Quang Anh chưa bao giờ khiến em thất vọng cả.