[Rhycap] Chưa Từng – Chương 38: Có em trong đời (H) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 6 tháng trước

[Rhycap] Chưa Từng - Chương 38: Có em trong đời (H)

\”Em vẫn thắc mắc, sao em lại phải chuyển qua đây thế ạ? Anh sợ ma nên không dám ngủ một mình hay gì?\”

Tối đó Đức Duy theo Quang Anh về khách sạn, miệng thì hỏi, tay vẫn xách đồ kéo qua phòng hắn theo lời hắn. Chỉ là em không ngừng thắc mắc, em căn bản không hiểu hắn muốn gì.

\”Shhh, bé ngoan đừng nên hỏi nhiều làm gì.\”

Quang Anh cười khúc khích, trước sau gì cũng phải nói cho em biết hắn định làm gì, nhưng hắn không nói ngay mà cứ lần lữa mãi khiến Duy hoang mang vô cùng.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy vui đến thế, hắn đứng giữa căn phòng rộng rãi chờ em sắp xếp đồ vào tủ xong, lòng cồn cào một cảm giác tê rần.

Hắn ngồi xếp bằng trên sàn nhà lót thảm, ngước nhìn ánh trăng treo trên ngọn cây, sáng vằng vặc cả một khoảng trời. Hắn đưa tay lên trước nó và nắm nó lại trong lòng bàn tay, rồi lại thả ra. Hắn cười như một kẻ ngốc vì giờ hắn không còn phải mơ tưởng đến trăng cao trên kia, ánh trăng sáng của hắn đã thuộc về hắn rồi.

Quang Anh mở bàn tay mình ra và nhìn vào đó, có những vết sẹo nho nhỏ do chính hắn gây nên, sao mà hắn thấy lúc đó hắn ngu ngốc quá. Kho báu tưởng như xa tít chân trời, lại gần ngay trước mắt.

Hắn ngồi thêm một lúc nữa nhưng mãi không thấy Duy đâu. Quang Anh quay người nhìn xung quanh, bé Duy của hắn đâu rồi?

\”Bé ơi?\”

Quang Anh đứng dậy đi tìm, hoảng hốt vì không nghe tiếng Duy trả lời, trong lòng lại cuồn cuộn một nỗi sợ hãi. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có phòng tắm là sáng đèn, và trong tích tắc, hắn xô cửa ập vào.

\”Trời ơi anh ơi!!!\”

Đức Duy đang tắm bình yên thì đùng một cái, hắn xông vào giữa chừng, đã vậy còn mang vẻ mặt tủi thân như sắp khóc tới nơi, thử hỏi ai mà không hoảng. Em thở một hơi dài bất lực rồi tắt nước, chậm rãi đi đến gần Quang Anh, hơi nước mù mịt bốc lên khiến căn phòng trở nên mờ ảo.

\”Sao thế? Ai chọc anh?\”

Duy vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, nước còn nhỏ trên đôi vai săn chắc của em, từng giọt chậm rãi chảy dọc cơ thể em, chảy xuống nơi hắn không dám nhìn xuống.

\”Anh sợ em bỏ anh.\”

Quang Anh nghiêng đầu nhìn em, trưng ra cái vẻ tội nghiệp hết sức làm em có hơi buồn cười. Đức Duy áp nhẹ khớp ngón trỏ ẩm ướt lên má hắn, nhẹ nhàng an ủi.

\”Sao mà em bỏ anh được? Em vẫn ở đây với anh mà.\”

\”Thì biết là thế nhưng…\”

Quang Anh nuốt nước bọt, khi đã bình tĩnh lại rồi hắn mới nhận ra mình đã làm một việc ngu ngốc hết sức. Em đang tắm, người còn ướt, và chẳng mặc gì, vậy mà hắn lao vào như thật. Hắn khổ sở nhận ra ánh mắt mình không tự chủ được mà chậm rãi lướt xuống dưới…

\”Đừng có nhìn xuống.\”

Duy nâng cằm hắn lên bằng hai tay, trên má em ửng lên sắc đỏ ngọt ngào. Em cắn môi và quay mặt đi, nếu là lúc trước thì chắc em sẽ không ngại đến thế này, nhưng em nhận ra họ chẳng phải là anh em gì nữa rồi, và rằng ánh nhìn của Quang Anh mang một ý nghĩa khác.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.