\”Rồi sao anh ác với nhỏ dữ vậy anh?\”
Minh Su ngồi trên cái ghế xoay, gác chân lên bàn trong căn phòng rộng rãi của Quang Anh ở đất Mỹ, cậu khoanh tay liếc nhìn hắn đang ngồi trước cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, chậm rãi đếm từng cái nóc nhà.
Quang Anh hà hơi lên cửa kính và dùng ngón tay quẹt đi vài đường, viết một chữ \”R\”. Hắn nhìn chữ \”R\” lâu hơn vài giây rồi lại quẹt thêm một chữ \”C\” phía sau nó.
Hắn ngửa đầu nhìn Su, rồi cau chặt hàng mày lại, tay phải dùng ống tay áo lau đi vết mờ trên cửa kính. Hắn liếc nhìn ra ngoài một lúc trước khi quay người lại, ngồi xếp bằng nhìn thẳng vào Su.
\”Anh đâu có ác? Ai bảo em nói cho bé Duy biết làm ẻm phải bay sang tận đây?\”
\”Ừ thì cái đó là lỗi em, em xin lỗi, em đâu có biết Cap sẵn sàng bay một cái vèo sang đây đâu? Em tưởng cậu ấy biết vậy rồi thôi chứ.\”
Su nhổm người dậy và thở dài, tay mân mê cái vỏ bọc ghế, ra vẻ hối hận lắm. Cậu không nghĩ Đức Duy sẽ hy sinh nhiều đến vậy chỉ vì thằng anh của cậu, cậu đã đánh giá quá thấp Duy rồi.
\”Tự dưng tặng cho em ấy một chuyến đi Mẽo có phí, đến chịu luôn. Em xin lỗi Duy chưa?\”
Quang Anh cười khẩy, hắn đứng dậy và lê bước đến cái bàn làm việc bằng gỗ mới coóng. Hắn luồn tay vào sau ót Su, xoa lên xoa xuống, trông có vẻ dịu dàng ân cần nhưng chỉ có Su mới biết hắn đang đe dọa, trả lời sai là một vả ngay.
\”Em… Rồi mà, em xin lỗi rồi!\” Su nhăn mặt hất đầu ra khỏi tay hắn, hai tay cậu ôm chặt đầu, bảo vệ nó khỏi một bạt tai sắp tới của Quang Anh. \”Cap vừa về tới là em xin lỗi luôn mà.\”
\”Lần sau mà nói nhảm, để bé Duy chịu cực nữa là biết tay anh mày.\” Quang Anh kéo một bên chân mày lên, nhìn Su từ trên xuống, trên mặt vẫn là cái vẻ cợt nhả nhưng đã lẫn mùi thuốc súng vào không khí qua cái cách hắn nhìn cậu.
\”Vâng… À, nhắc Cap mới nhớ, lúc trước Cap có hay dỗi anh không?\”
Su đá chân vào cạnh bàn, đẩy cái ghế xoay đi xa khỏi hắn, cậu sợ hắn nổi khùng lên đấm cậu lắm. Tuy thấp thỏm, nhưng cậu thích hóng chuyện, chuyện tình cảm đơn phương li kì dài tập như \”Cô dâu tám tuổi\”, cậu ngồi nghe hai người họ nói cũng giải trí lắm.
\”Dỗi á? Có, dỗi mãi, chuyện gì cũng dỗi. Thế mà bảo chưa biết dỗi là cái gì trên đời này.\” Hắn vừa nói vừa kéo hộc bàn ra. Bàn làm việc của hắn đặt một tấm kính lên trên, dưới lớp kính đó đều là hình của em và hắn. Sau lưng là tấm bảng ghi chú to đồ sụ phủ rèm, chứa bí mật lớn nhất của hắn mà ngay cả Su cũng không dám lật lên xem.
Hắn lôi giấy bút ra đặt lên bàn, rồi quay đầu nhìn Su đang xoay vòng trên cái ghế. Cậu ngước nhìn hắn, rồi tự động nhảy ra khỏi ghế, đẩy tới lại cho hắn để hắn ngồi.
\”Rồi… Những lúc như thế thì anh làm gì?\”
\”Anh tận hưởng.\”
\”Hả?\”
\”Bé Duy dỗi là cái việc đáng yêu nhất trên đời.\” Hắn vừa nói vừa cười.
Cậu đực mặt ra nhìn hắn, rồi lắc đầu ngao ngán. Nếu mỗi lần hối hận vì đã hỏi Quang Anh có thể chuyển thành tiền, có lẽ giờ này cậu đã thành tỉ phú.