\”Trời ơi là trời!!\”
Hắn vò đầu bứt tai và nằm vật ra trên sô pha nhà chị Duyên, hai tay vắt ngang trán, khổ sở đến không thể khổ sở hơn.
\”Chuyện gì đó ông nội, nhớ Cap quá điên rồi hả?\”
\”Em muốn điên thật nè chị!\”
Chị Duyên trừng mắt nhìn thằng nhóc tóc trắng đang lăn lóc trên sô pha hết than thở rồi lại cười, hết cười đến la hét om sòm.
\”Tui mệt ông quá! Sao lúc đầu quyết tâm ghê lắm mà? Hối hận rồi hay gì?\”
\”Em cũng đâu muốn làm vậy đâu! Nhưng mà đâu còn cách nào khác chứ.\”
\”Em thấy nó có hiệu quả không?\”
\”Em không biết…\”
\”Em không biết?!\”
Chị Duyên chống hông đứng trước mặt hắn, thằng nhóc này yêu vào như phát rồ, lúc nào cũng trăn trở trăn trở, đã thế còn nghĩ ra mấy ý tưởng vô thưởng vô phạt.
Chị cau mày gõ vào trán hắn, chị cũng bất lực không kém.
\”Tui ngồi giữa hai đứa bây tui cũng mệt lắm! Hai cái đứa này, tụi bây làm hòa liền cho tao! Đứa thì ngắt liên lạc rồi ngồi than, đứa thì chặn số xong hỏi cho thiệt nhiều \’Ờ chị có thấy Quang Anh đâu không? Quang Anh dạo này sao rồi chị?\’. Rồi tụi bây yêu hay tao yêu?!\”
Chị gằn giọng mắng hắn, chị quá chán cái cảnh bị kẹt giữa hai đứa nhóc này rồi. Chị không biết vì sao hắn lựa chọn cách ngắt liên lạc với Duy dù cho nó không mang lại hiệu quả nhiều nhặn gì.
Chính hắn cũng đang nghi ngờ bản thân mình. Hắn đã quá sợ hãi về viễn cảnh em bỏ hắn lần nữa, vậy nên hắn thà không biết gì về em, không gặp em rồi để tình cảm từ từ phai nhạt dần còn hơn chứng kiến em làm hắn đau khổ lần nữa.
Nhưng giờ hắn đang tự hỏi, liệu cách làm của mình có phải là đúng không?
Một tháng qua, những tưởng hắn đã quên được em, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười xinh đẹp đó trên bảng led khổng lồ mỗi khi hắn đi ngang qua một tòa nhà nào đó, tim hắn không kìm được mà run rẩy.
Hắn không có cách nào quên được em, có thể lúc bình thường, lúc làm việc hay đi chơi, hắn sẽ không nhớ về em, nhưng chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của em, tự khắc tim sẽ hẫng đi một nhịp.
Vậy nên hắn đang đặt câu hỏi, hắn đã làm chuyện này một lần rồi và nó chẳng mang lại kết quả gì khả thi, vậy hắn có nên tiếp tục không?
\”Chị cũng thấy nó là không hiệu quả ạ?\”
\”Chứ còn gì nữa? Thà em cứ đi gặp nó đi rồi từ từ nói chuyện lại bình thường, vậy không phải tốt hơn hả? Ai đời thích người ta, yêu người ta mà không muốn để người ta biết, không muốn người ta đáp lại mình. Đụng được vô đầu nó có chút xíu mà cả tháng không rửa tay.\”
Chị Duyên bĩu môi nói, chị thề chị chưa bao giờ gặp người nào yêu một cách lạ lùng như hắn.
\”Em còn chưa nói gì chuyện chị mang tay em đi rửa, nó là kỉ vật cuối cùng của em với bé Duy đó, vậy mà chị nỡ lòng nào rửa mất.\”