Vài ngày gần đây Đức Duy cảm thấy trong nhà nhiều muỗi hẳn, cứ mỗi sáng dậy trên xương quai xanh lại xuất hiện vết đỏ.
Em ngước nhìn khuôn mặt đờ đẫn vì mới ngủ dậy của mình trong gương, mấy ngày nay ngày nào cũng thức đến ba, bốn giờ sáng để viết cho xong lời nhạc cũng như phổ nhạc, Đức Duy sắp thành gấu trúc luôn rồi.
Tắm vội một cái, em với lấy cái khăn lau khô người, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ. Hơi ấm vẫn còn bốc lên từ người em, nước nóng làm mờ cả những tấm gương, em uể oải bước ra khỏi phòng tắm. Bấy giờ đã gần trưa.
Điện thoại em reo lên ting ting từng đợt, còn cả những cuộc gọi nhỡ nữa, là của \”con vợ\” gọi. Tiếng thông báo khác hẳn với những người khác nên em vừa nghe đã biết ngay, em cũng không chần chừ gì mà nhấc máy, bấm gọi lại.
\”Alo? Quang Anh hở? Em mới ngủ dậy.\” Em nói, tay lướt lướt trên màn hình bật camera lên. \”Anh đang ở đâu đấy? Em ngủ dậy em không thấy anh, bị hoảng ấy.\”
Quang Anh chống cằm nhìn Duy qua màn hình điện thoại, khẽ cau mày một chút, hắn đâu có nghĩ Duy sẽ dậy trễ như vậy. \”Anh đi làm, anh đang đi diễn đây này, à không, đi rehearsal bên Quận 2. Em dậy trễ thế, qua mấy giờ ngủ đấy?\” Cái lúc hắn lơ mơ ngủ gật thì Duy vẫn còn giật tít với mấy con beat, hắn nhớ là vậy.
\”Em ngủ sớm mà, em ngủ… sau anh một chút.\” Đức Duy cười hì hì, em đâu thể nói với hắn là gần sáng em mới ngủ được chứ, nhưng mà em nói dối dở tệ. Quang Anh nhìn biểu cảm thôi cũng biết bé Duy đang không thật lòng, nhưng hắn không trách, hắn trách thì bé Duy dỗi hắn.
\”Khi nào anh xong đấy? Chiều…tầm tối anh có về với em không? Để em biết. Chiều em chạy show đến tận tối cơ, anh về trước thì ở nhà đợi em nhé?\” Em nói và chống tay ngồi dậy, lau khô mái tóc của mình.
Hắn nhếch mép, kéo ghế đứng dậy di chuyển ra một góc khác, lặng lẽ giảm âm lượng. \”Đợi em làm gì? Em có quà cho anh à? Đợi em cơ.\” Quang Anh cười khẽ, tay bấm chụp màn hình. \”Duy ơi áo em đâu? Sao em không mặc áo?\”
\”À cái này hả? Em mới tắm xong, từ từ để em đi thay áo.\” Em nói rồi đứng dậy, nhanh chóng nhặt đại một cái áo phông và mặc vào. Xong xuôi, em lại trở lại cuộc gọi. \”Về sớm em còn bàn với anh nhiều thứ, đi quay MV.\” Em nhìn lên đồng hồ, kiểm tra lại lịch trình của mình cho thật chắc chắn. Không có gia đình bên cạnh, một mình đơn độc ở nơi đất khách mấy ngày qua là một thử thách khá là khó nhằn với Duy. Em chỉ có thể về thăm nhà vài ngày rồi lại phải bay đi khắp nơi để chạy show, vậy nên đối với Duy, Quang Anh chính là chỗ dựa duy nhất.
\”Ừ anh về mà, bé chờ anh nhá, anh sẽ về sớm mà, nhớ ăn sáng nữa đó, bye bye bé.\” Hắn cười khẽ một cái, tặng em một nụ hôn gió rồi cúp máy. Hắn cất điện thoại đi, cảm giác như trong người đã sạc đầy pin, hắn vui lắm, thực sự rất vui khi được nói chuyện với Duy, suốt buổi tập cứ cười tủm tỉm mãi.
Đức Duy cũng tắt máy, rồi thở ra một hơi. Em nằm ngửa trên giường, mắt hướng lên trần nhà, trong đầu nghĩ vẩn nghĩ vơ, em tự hỏi mình nên làm MV thế nào cho ca khúc mới. Duy nghĩ về rất nhiều thứ, nghĩ về âm nhạc là phần lớn, về gia đình, về công việc, nhưng chưa bao giờ có chút suy nghĩ gì về tình yêu. Duy không muốn nó cản trở tâm trí mình, không muốn bất cứ cô gái nào bước vào cuộc đời mình sau mối tình trước đấy, nhưng mà… nó là một cảm giác rất khác khi em nghĩ về Quang Anh, mặc dù em không định nghĩa được nó là gì.