Cuối cùng thì hắn cũng ngồi dậy được một chút, trên gương mặt mệt nhoài của hắn là nỗi hoang mang vô bờ. Hắn nắm lấy cái mền, siết thật chặt nó, không ngừng suy nghĩ về những gì đang diễn ra. Quang Anh cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay bấu góc mền đến đỏ bừng, trên đôi tay đó không có chút dấu hiệu hay tàn tích nào về việc bị hủy hoại như hắn nhớ, vẫn trắng nõn và láng mịn.
Thực sự tất cả chỉ là mơ sao?
\”Anh ơi.\” Duy nắm lấy tay hắn, khẽ lắc. Em trông có vẻ lo lắng lắm, ánh mắt tha thiết nhìn hắn như muốn lôi kéo sự chú ý của hắn về phía mình.
Nghe em gọi hắn cũng ngẩng mặt lên, trong kí ức của hắn, đây có lẽ là tiếng em gọi hắn đầu tiên trong nhiều tháng qua. Nhưng kí ức của hắn sai rồi, sai hoàn toàn, chúng chỉ là những mảng thông tin lệch lạc do chính hắn chắp vá, tưởng tượng ra.
Bởi vì chìm trong bóng tối quá lâu, hắn không khỏi rùng mình khi nghe em gọi. Quang Anh vội vã lắc đầu khẽ, tay đẩy nhẹ tay Duy ra khiến em bất ngờ.
\”Khoan đã, để anh suy nghĩ một chút.\” Hắn nói và nhắm mắt lại, cố gắng suy xét lại những mảng thông tin mơ hồ trong đầu.
Nếu như tất cả là mơ, vậy thì hai người họ chẳng ai hẹn hò. Nếu như tất cả là mơ, vậy thì bé yêu của hắn vẫn còn độc thân. Nếu như tất cả là mơ, vậy thì hắn vẫn còn cơ hội…
Suy nghĩ này khiến hắn mỉm cười, giống như ông trời thả hắn vào trại huấn luyện để hắn tập làm quen với một giả định khốc liệt, để rồi cho hắn cơ hội thứ hai để quyết định vậy. Nếu là thế, hắn không muốn im lặng nữa. Rồi hắn mở mắt ra, lại bắt gặp ánh mắt muôn phần lo lắng của em.
\”Anh mệt hả?\” Duy lại hỏi, em cắn nhẹ môi dưới, hàng mày cau lại đôi chút khi em nhìn nét mặt hắn chuyển từ hoang mang sang vui mừng.
\”Không, anh không mệt, đỡ rồi. Bé hỏi anh gì hửm?\” Hắn cười nói, thú thật, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế này.
\”Sao anh lại nhắc đến chị Trang vậy ạ? Sao anh… lại nghĩ em và chị Trang đang hẹn hò?\” Duy hỏi, em hơi khó chịu khi nghĩ đến việc mình bị gắn mác hẹn hò với ai đó. Em không biết vì sao hắn nghĩ như thế, nhưng em thề có trời, họ chỉ là mối quan hệ làm ăn.
Quang Anh đơ ra một lúc, phân tích câu hỏi của em, rồi mới giật mình nhận ra lúc nãy đúng là hắn có hỏi em về chuyện này. Hắn mím môi và lắc đầu, đôi má ửng lên chút đỏ nhưng vì sắc mặt nhợt nhạt quá nên Duy không nhận ra.
\”Không… A-Anh nghe đồn thế. Em không có thì thôi.\” Hắn thở hắt ra.
Hiểu lầm… Tất cả chỉ là hiểu lầm…
\”Ai đồn gì ác liệt vậy trời?\” Duy bĩu môi và nhìn xuống, như suy nghĩ về cách họ đồn em và cô ấy. Quang Anh thẫn thờ nhìn em, một thoáng bình yên bất chợt lướt qua trên khuôn mặt hắn.
Hắn đã từng mường tượng được gặp lại em trong rất nhiều tình huống, nhưng không có cái nào là vui vẻ. Ai mà ngờ được chính hắn lại chơi hắn một vố, nỗi thống khổ mà hắn luôn đau đáu lại hóa ra cơn gió ngang trời, tan vào trong hư không.
Ai mà ngờ có một ngày hắn được ngồi nói chuyện với em lần nữa, được nghe em nói, được em quan tâm chăm sóc, được ngắm nhìn em thật rõ qua đôi mắt của một kẻ lạc lối trong bầu không khí nhẹ nhàng như thế này.