Quang Anh giật mình mở mắt ra, thoát khỏi cảm giác mơ hồ, và đập vào mắt hắn là trần nhà trắng xóa của bệnh viện. Hắn bàng hoàng nhìn xung quanh, dây chuyền nước biển lủng lẳng trên đầu và đủ loại máy móc vây quanh hắn khiến hắn ớn lạnh.
Hắn nuốt nước bọt, miệng lưỡi đắng ngắt và khô khốc, như thể đã lâu lắm rồi hắn chưa từng mở miệng ra. Một cơn buồn nôn ngay lập tức dâng lên khi hắn hít vào ngụm khí đầy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Hắn hé đôi môi nứt nẻ và gọi với ra, nhưng chẳng âm thanh nào bật ra cả, tất cả chỉ là những tiếng thều thào đầy mệt mỏi.
Quang Anh cau mày, cơn buồn nôn càng ngày càng dữ tợn. Hắn đưa mắt nhìn ra cửa và thấy một chị y tá đang quay lưng về phía hắn. Hắn rướn người, nhưng tay chân không chịu nhúc nhích.
\”Chị… Chị ơi…\” Hắn nói, nhưng lời đến đầu môi lại mắc kẹt lại, âm thanh từ cổ họng hắn giống như một làn gió vô hình.
\”Chị…\” Hắn lại cố thêm lần nữa, cũng chỉ là những hơi thở không rõ nghĩa. Hắn mím môi, nếu giờ chị ấy không quay lại đây, hắn sẽ ói lên giường bệnh mất.
Bằng hết sức bình sinh, hắn nghiến răng và gào lên, lần này to hơn một chút khiến chị y tá quay người lại. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng rồi bụng dạ quặn lên.
Chị ấy lấy cho hắn một cái túi để ói, hắn ói ra toàn là thuốc và mật xanh mật vàng, đắng nghét cả cổ họng. Ói xong cũng không khiến hắn cảm thấy đỡ hơn là bao, hắn nằm đó, tay chân không cử động được, hoàn toàn kiệt quệ.
\”Chị ơi…\” Hắn lại kêu lần nữa, phải khó khăn lắm chị y tá mới nghe ra hắn nói gì. \”Em… Em bị sao mà nằm đây vậy chị?\” Hắn thều thào.
\”À…\” Chị y tá ngước lên nhìn hắn, ánh mắt của chị ánh lên vẻ thương cảm và bối rối. Chị cũng là một người hâm mộ của hắn, giờ lại phải nhìn thần tượng của mình nằm một chỗ vì chấn thương, sao lại không xót chứ? \”Em bị ngã, chấn thương sọ não và… bất tỉnh cả tuần nay rồi Rhyder ạ.\”
\”Hả?\” Hắn mở to hai mắt nhìn chị, không tin vào tai mình. Cái quái gì? Hắn vậy mà đã nằm ở đây suốt cả tuần rồi sao? Chỉ vì một cú ngã?
Vậy còn… lịch trình của hắn? Những buổi biểu diễn của hắn? Hợp đồng quảng cáo của hắn thì sao? Hủy cả rồi ư?
Quang Anh nuốt nước bọt, hắn vẫn chưa hoàn hồn vì tin tức này. Hắn thấy mình như đang lơ lửng giữa không trung, không biết đâu là bầu trời, đâu là mặt đất. Hắn cũng không hiểu vì sao mình dễ vỡ đến mức đó, kí ức cuối cùng của hắn là khi cơ thể hắn va đập với sàn nhà lạnh lẽo. Lẽ nào chỉ như thế thôi lại khiến hắn phải nằm viện cả một tuần?
Giữa lúc hắn còn đang bị bủa vây bởi cả đống câu hỏi thì chị Duyên bước vào. Nhác thấy hắn đã tỉnh, chị không kiềm được mừng rỡ mà chạy đến giường của hắn.
\”Trời ơi Quang Anh ơi, em tỉnh rồi đó hả?\” Chị cắn môi, tay run run vuốt mặt hắn, kiểm tra xem hắn có ổn không. \”Em làm chị lo đến chết đi được. Em thấy sao rồi? Có ổn không? Mệt nhiều lắm không?\”
\”Chị Duyên…\” Hắn thều thào, rồi khẽ lắc đầu, cố rặn ra một nụ cười xám xịt trên khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. \”Em không sao, em ổn, tốt, ngủ một giấc quá dài luôn.\”