Quang Anh nghỉ lại đất Thanh Hóa khoảng vài ngày rồi lại bay vào Sài Gòn để tiếp tục công việc của mình. Khoảng thời gian ở nhà có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với hắn khi không phải lo nghĩ về em, tạm thời dẹp hết muộn phiền của thế giới xô bồ ngoài kia.
Giờ hắn ở đây, cũng đã coi như rũ bỏ được thứ cảm xúc chết tiệt kia. Từ dạo đó đến giờ, hắn tắt điện thoại của em, đưa em vào danh sách đen, cũng không dùng mạng xã hội nữa nên giờ hắn chẳng biết em ở nơi nào, làm gì, hay đi với ai.
Nếu có, hắn cũng không muốn quan tâm.
Hắn cho phép bản thân mình nhớ về em, hắn nghĩ nếu cứ tự mình cấm mình như vậy thì sẽ càng khiến hắn khổ sở hơn. Thế nên, thay vì chăm chăm nhắc bản thân không được nghĩ đến em, hắn chọn cách tự tưởng tượng một tương lai hạnh phúc, nơi chỉ có em và hắn, cho thỏa nỗi nhớ.
Một ngày mùa đông cuối năm, hắn nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia là một giọng nói chỉ cần nghe thôi là đã muốn cãi lại, hắn đã từng nghe ai đó nói thế.
\”Em ơi, cái phòng tập của em anh chuẩn bị xong rồi đấy, nào rảnh thì qua xem thử nhé?\” Anh Tú nói.
Hắn hơi bất ngờ, nhưng rồi cười khẽ và cảm ơn, sau đó, hắn đặt máy bay bay về Hà Nội chỉ vài tiếng sau. Phòng tập của hắn, không phải do hắn yêu cầu mà là hắn được tặng bởi người anh hắn yêu quý-Anh Tú Atus. Thực ra chỉ là căn phòng, còn nhạc cụ đều là hắn bỏ tiền ra mua.
Hắn đưa mắt nhìn phòng tập lạnh lẽo, chỉ riêng mình hắn đứng trong căn phòng rộng rãi. Hắn đóng cửa lại sau lưng, ngón tay miết trên tay nắm cửa, chậm rãi bấm tách một cái, tự nhốt mình trong phòng.
Hắn thả rơi ba lô trên vai xuống sàn, đôi chân đảo một vòng quanh căn phòng của riêng hắn. Đây là sân khấu mô phỏng của hắn, là \”nhà\” của hắn.
Hắn đặt tay lên bộ trống mới tinh, cảm nhận từng âm vang mà chúng phát ra khi hắn gõ thử tay vào. Rồi đến cây đàn organ đặt trong góc phòng, hắn thử cắm điện vào và bấm hờ trên những phím đàn, âm thanh nghe sao mà ảo não quá.
Cây ghi ta điện cũng được hắn thử, dây đàn kẽo kẹt phát ra những âm thanh vang rền, rung động nhẹ nhàng trong không khí. Từng nhạc cụ một đều được hắn thử qua, tất cả đều mang đến cho hắn một cảm giác khó tả, vừa ngây ngất vừa não nề.
Hắn nhớ livestage ngày hôm đó của họ, em đã mang một cây ghi ta điện, gảy những nốt nhạc cao vút vang cả khán phòng, còn hắn ngồi trước em, tay siết chặt dùi trống mà đánh thật lực vào bộ trống. Dù không phải chỉ có hai người, nhưng đó là bản hòa âm từ những nhạc khí đầu tiên của họ trong một chương trình lớn. Hắn nhớ những buổi trình diễn của họ.
Hắn nhớ ngày hôm đó hắn tập trống, em đến xem hắn đánh, đứng đằng sau cứ tấm tắt khen ngợi khi hắn hoàn thành phần nhạc. Hắn nghĩ em cũng thích chơi trống lắm, em cứ nài nỉ hắn chỉ cho em thôi. Hắn nhớ những lời khen ngợi của em.
Hắn nhớ đêm nào đấy hắn ở lại nhà em, em đã khoe với hắn một khúc ngẫu hứng. Âm nhạc của em là liều thuốc chữa lành của hắn, xoa dịu những vết bỏng rát trong tâm hồn hắn. Đó cũng là cách bài nhạc của hắn và em ra đời. Lúc đó nhìn em cười mới thật dịu dàng làm sao, hắn nhớ nụ cười của em.