[Rhycap] Chưa Từng – Chương 20: Mộng tan – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 8 lượt xem
  • 6 tháng trước

[Rhycap] Chưa Từng - Chương 20: Mộng tan

Hai giờ sáng, có hai người đàn ông ngồi vắt vẻo trên cái bàn chơi vơi trong quán nhỏ tối tăm. Giọng hắn mỗi lúc một khàn đi, nhận thức cũng phai mờ dần. Su vẫn còn tỉnh, dăm ba ly rượu không làm cậu gục được, nhưng thằng anh trời đánh trước mặt chắc chắn làm cậu gục.

Cậu thở dài và nắm lấy cổ tay Quang Anh, khẽ lắc lắc. \”Anh ơi, tỉnh lại đi anh ơi, mình về thôi.\”

\”Anh nhớ Duy quá.\” Hắn rên rỉ, đầu gục xuống bàn và khẽ nấc lên từng tiếng. Lúc trước nếu hắn say, hắn sẽ phá, sẽ quậy, giờ hắn say trong đầu chỉ toàn là em.

Minh Su bất lực vuốt trán. Không uống được thì cứ bảo không uống được, cố làm chi để giờ say. Cậu tựa cằm lên cánh tay, nhẹ nhàng nói. \”Nhớ lắm hả?\”

\”Ừm…\” Hắn gật đầu, hơi thở nặng nề pha lẫn mùi rượu. Hắn tự mình chống tay ngồi thẳng dậy, ngửa cổ thở dài một hơi, cố gắng dụi mắt để thấy rõ người trước mặt. Nhưng cớ sao hắn càng dụi, lệ nóng lại càng tuôn ra.

Hắn thẫn thờ ngồi yên đó, quán nhỏ vắng vẻ giờ chỉ còn hai người bọn họ, thế mà hắn không về là không về. Con tim đau nhói như bị bóp nghẹt lại, rượu kích thích trí óc hắn, khiến hết thảy những chuyện buồn đau đã qua đều trở về trong tâm trí hắn, tựa như cuốn phim được tua đi tua lại.

Hắn không đau lòng vì chuyện tình cảm, nhưng hắn đau lòng vì chính suy nghĩ của hắn, khó hiểu làm sao.

Mái tóc dài rũ xuống che đi đôi mắt đã mỏi nhừ, Quang Anh chậm rãi nhắm mắt lại và cười khẽ, giờ khắc này hắn như đắm chìm trong bể tình hắn tự tạo ra. Ý loạn tình mê, hắn hết cười rồi lại khóc, tay này siết chặt lấy tay kia, giống như cái cách hắn tự giam giữ nỗi sầu của mình.

Hắn bưng mặt khóc, từng tiếng nức nở vang vọng trong đêm. Không ai biết hắn đang nghĩ gì, không ai đoán được hắn đang ở đâu trong mớ suy nghĩ quẩn quanh. Không một ai tổn thương hắn, ấy vậy mà nỗi buồn vẫn dâng ngập đáy mắt ngấn nước.

\”Ư… Hức, em đâu rồi?\” Hắn dụi mắt, thấm đẫm tay áo của hắn từng giọt lệ, đôi môi run run mím chặt lại. \”Em đâu rồi…? Duy ơi, đừng bỏ anh lại… Ở đây tối lắm, anh không muốn phải đi một mình đâu.\”

Minh Su chứng kiến một màn này thì không khỏi dâng lên một cảm giác xót xa. Hắn đã giấu cậu, hắn cũng giấu em, hắn giấu tất cả mọi người, chưa từng có một ai biết hắn bị gì.

Hắn chỉ là, không muốn ai phải lo lắng cho mình.

\”Về thôi anh ơi.\” Su nói khẽ và đứng dậy kéo tay hắn. Nhưng hắn vẫn ngồi đó, gương mặt vô hồn như rơi xuống vực thẳm. Hắn như đóng băng, nhưng nước mắt vẫn tuôn dài, chảy xuống đôi gò má của hắn, tan trong miệng, mặn đắng.

\”Trở về với anh… Cầu xin em, đừng tuyệt đường sống của anh…\” Hắn thì thào, hắn rên rỉ một cách khô khốc, rồi lại gục xuống bàn. Hắn nhớ em, nhớ đến đau lòng, nhớ đến thương tâm, nhớ đến moi tim rút ruột.

\”Anh xin lỗi mà…\”

Là hắn cố chấp bảo thủ không chịu nói ra, khăng khăng gom hết đau đớn về phía mình.

\”Xin lỗi… xin lỗi em, anh không tốt…\”

Hắn nhắm chặt mắt, nước mắt trên khóe mi lại rơi xuống, rót vào lòng hắn một nỗi đau ngây dại. Biết bao nhiêu gắng gượng để bình tĩnh giờ đây đổ sụp, tan thành tro bụi, vỡ nát.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.