Quang Anh chần chừ trong nhà vệ sinh, không dám ra ngoài. Hắn cảm thấy vừa rồi mình đã quá ngông cuồng, chưa suy xét kỹ đã vội vã làm tổn thương người khác. Hắn ôm mặt đứng một góc, cảm giác trong lòng cứ cồn cào như có hàng vạn con bướm.
Hắn không phải dạng người không có cảm xúc, dĩ nhiên hắn thấy bất ngờ lắm mặc dù đã đoán trước rồi. Không những thế, hắn thấy ngại khi được tỏ tình, dù cho rất lâu trước đó hắn vẫn được gán mác dân chơi.
Ngay lúc này hắn rất sợ phải đối mặt với Trang thêm lần nữa, ánh mắt thất thần dưới ánh trăng của cô ấy vẫn còn đang hằn sâu trong đầu óc hắn.
Hắn vỗ vỗ lên trán, tính tới tính lui thế nào cũng không biết phải ăn nói ra sao với cô. Hắn không ở mãi trong nhà vệ sinh được, đành dợm bước ra khỏi đó. Sao cũng được, tới đâu hay tới đó vậy.
Hắn trở lại bàn ăn của đoàn, cố ý bày ra vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng khi ngước nhìn lên lại không thấy bóng dáng Trang đâu. Hắn mở to mắt nhìn xung quanh, quả thật cô ấy không có ở đây.
Quang Anh ngồi xuống ghế, trong lòng bồn chồn không yên, hắn đưa tay khều nhẹ chị Duyên. \”Chị Trang đi đâu rồi chị?\”
\”Con bé nó nói nó mệt nên bắt xe về trước rồi, nãy em có gặp nó không?\” Chị Duyên hỏi, trên bàn giờ cũng chẳng còn nhiều người, Hùng và An xin về trước, Long thì có việc gấp, còn anh Dũng thì vẫn còn ở đây.
Hắn im lặng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu. \”Không ạ.\” Chuyện này phức tạp, có lẽ cô ấy cũng sẽ không muốn ai biết được mình đã làm một chuyện xấu hổ đến như vậy.
\”Nãy tui thấy mắt con bé hơi ướt, không biết là vì sao nữa, lỡ mà em có gặp nó thì hỏi thăm nó chút nha.\” Chị Duyên nói, vỗ nhẹ vai hắn một cái.
Hắn mím môi gật đầu một cách nhát gừng, hắn tự hỏi liệu bản thân có đủ can đảm để gặp lại cô ấy lần nữa không? Dù sao đi nữa hắn vẫn cần phải nói chuyện lại về việc này để đôi bên không bị vướng mắc gì.
Quang Anh nghiêng đầu nhìn sang phía bên kia, hắn thấy bé cừu non của hắn gục trên bàn, đôi tai đỏ lựng lên, nằm im giống như đang ngủ vậy.
Hắn rón rén ngồi sát lại gần em, cúi mặt nhìn em từ bên dưới để xem em còn tỉnh không. \”Duy ơi? Bé ơi? Em ngủ thật à?\”
Đức Duy nhắm tịt mắt, hàng lông mi dày của em run nhè nhẹ. Em tựa trán lên cánh tay, trong hơi thở vương mùi rượu thoang thoảng. Hắn cau mày xoa đầu em, mới lúc nãy hắn có thấy em uống gì đâu, đã có chuyện gì xảy ra trong vài tiếng vắng mặt hắn vậy?
\”Chị ơi, để em đưa bé nó về luôn nha? Say quá rồi nè, để bé đi một mình không được đâu.\” Hắn luồn tay qua người em, nhẹ nhàng ôm lấy em và dìu em dậy, quay đầu nói với quản lý của Duy.
\”Vậy hả? Vậy để chị đưa khóa phòng của Duy nè, em có về trước thì…\”
\”Không, về nhà em ạ.\”
Hắn đáp tỉnh bơ, tay vẫn ôm khư khư lấy cơ thể mềm oặt của Duy, để em tựa vào người mình. Hắn làm hết thảy cả quản lý của em lẫn của mình ngạc nhiên chút ít, nhưng rồi vẫn để hắn quyết định.