\”Sao đấy? Sao mặt mày ủ rũ thế?\” Chị Duyên hỏi hắn khi nhìn hắn hết thở dài rồi than ngắn.
\”Dạ không có gì, em đắc tội rồi ạ.\” Hắn chép miệng nói, mắt nhìn lên nóc xe. Nếu suy nghĩ của hắn là thật, vậy từ nay hắn sẽ khó có cơ hội làm việc chung với cô ấy dưới danh nghĩa đồng nghiệp, chưa kể MV còn chưa quay xong.
\”Nói gì nghe ghê vậy? Em gây thù chuốc oán với ai rồi?\” Chị Duyên chau mày nhìn hắn, miệng nở nụ cười bất lực. Thằng nhóc nhà chị không biết lại đi gây sự gì rồi.
\”Dạ không, không có gì ạ, cũng không có gì đáng nói.\” Hắn lắc đầu, trên môi là nụ cười méo xệch. Cho dù sau đó chị Duyên có cố gặng hỏi hắn, hắn cũng không mở miệng thêm lần nào nữa.
Suốt cả buổi quay ấy hắn không tập trung được, đầu óc cứ trôi dạt về một phương nào đó. Có lúc hắn thẫn thờ nhìn lon nước ngọt, đạo diễn kêu diễn rồi mà chẳng nghe thấy gì.
\”Cắt! Em sao thế hả? Tập trung vào nhiệm vụ trước mặt đi.\” Đạo diễn cau mày nói, ông không hiểu vì sao hôm nay hắn trở nên bất thường thế này.
\”Vâng ạ vâng ạ, em xin lỗi.\” Quang Anh gãi đầu, hồn vía hắn cứ treo ngược trên cây. Hắn tự thấy mình như vậy là không tốt, nên cũng cố gắng bắt mình tập trung vào. Trầy trật mãi, cuối cùng hắn cũng xong, muộn mất gần một tiếng.
\”Sao hôm nay em mất tập trung dữ vậy?\” Chị Duyên hỏi hắn khi cả hai trên đường đi ra bãi đậu xe, hẳn là chị cũng thắc mắc vì sao hắn trở nên lơ đãng đến thế này.
\”Dạ? Em đâu có. Chắc do thiếu ngủ đó chị.\” Hắn nhún vai, vơ đại lí do hằng ngày của mình, đằng nào thì hắn cũng thiếu ngủ thật.
\”Qua ngủ mấy giờ đó?\” Chị Duyên nheo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, thằng nhóc này không canh là không được.
\”Năm giờ ạ.\” Hắn đáp tỉnh bơ, như thể giờ giấc sinh hoạt thế mới là bình thường.
\”Hèn gì nay đi trễ.\” Chị Duyên bĩu môi, mở cửa cho hắn bước vào xe rồi mình cũng vào theo. Hai chị em ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm khi chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
\”Nay Trang mời đoàn mình đi ăn đó, em biết chưa?\” Chị Duyên quay sang hắn nói và thúc nhẹ vào cánh tay hắn.
\”Dạ rồi ạ.\” Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn dán mắt vào điện thoại, không biết nhắn tin với ai mà lại nhiệt huyết thế, lại còn cười tủm tỉm.
Chị Duyên ngạc nhiên, chị cũng vừa mới biết cách đây tầm tiếng thôi mà Quang Anh cũng đã biết luôn rồi, trong khi lúc đó hắn còn đang chụp quảng cáo. Chị không khỏi thắc mắc.
\”Ủa sao biết hay vậy? Tui mới biết mà?\”
\”Chị Trang có nói với em trước rồi. Giờ mình đến đó luôn hả chị?\” Hắn ngẩng đầu lên nhìn chị Duyên, khẽ nhướng mày, nụ cười trên môi vẫn chưa thu lại.
\”Ừ, giờ mình đi luôn nè.\” Chị Duyên gật đầu, chiếc xe trắng chở hắn và ekip nhẹ nhàng rẽ trái, phóng thẳng đến nhà hàng đã hẹn.
Hắn đặt chân vào nhà hàng nơi cả đoàn đã \”đóng quân\” tại đó, gọi là cả đoàn nhưng thực chất cũng chỉ có vài khuôn mặt thân quen như anh Hùng, anh Dũng, anh Long, Thanh An và một số trong ekip. Hắn tia thấy Duy đầu tiên, em ngồi trong góc bàn, tay cầm đũa, ngồi ăn ngoan ngoãn cùng mấy anh chị.