Quán bar Star.
\”Tới rồi\”, Đỗ Hải Đăng chậm rãi nói sau khi nhìn thấy hai dáng người bước lại gần chỗ họ. Nguyễn Thái Sơn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thu hết mọi thứ của người con trai có vẻ ngoài trông thư sinh vào tầm mắt, một tia hứng thú xoẹt qua. Dáng người anh mảnh khảnh, khoác trên mình là chiếc áo sơ mi màu trắng cùng chiếc quần bò ống rộng màu xanh. Mái tóc màu nâu trầm rủ xuống che đi phần mái, dài chạm cả vào mắt tôn lên vẻ hiền từ trên khuôn mặt sẵn nét ngây ngô trẻ con của anh. Trên môi nở nụ cười tươi rói, mở rộng đến mang tai làm rung rinh chiếc khuyên bạc lấp lánh, vừa nhìn là có cảm giác muốn yêu thương chiều chuộng. Thái Sơn càng nhìn càng bị cuốn hút vào vẻ đẹp đó, cậu thắc mắc với sự hiền này của Phong Hào có thể làm gì trong Serein. Mong sẽ là một nhân vật nào đó giống với vẻ ngoài, không nguy hiểm.
\”Xin chào\”, Trần Phong Hào nói rồi chìa bàn tay về phía hai người, \”Dù hơi đột ngột nhưng rất vui được gặp hai cậu\”. Nguyễn Thái Sơn nhanh chóng đứng dậy bắt lấy bàn tay đấy, từng chút cảm nhận sự mềm mại trên làn da anh, miệng thì đáp, \”Hân hạnh\”.
Đỗ Hải Đăng nhướng mày nhìn Sơn, không quên kèm theo đó là nụ cười bên khóe môi, làm lộ ra hàm răng đều tăm tắp còn có một chiếc răng nanh. Nhìn kiểu gì trông cậu cũng thật quyến rũ, nhất là tầm nhìn của Huỳnh Hoàng Hùng lúc này, một góc nghiêng giết người. Rồi Hải Đăng quay đầu qua nhìn anh, hai con ngươi chạm nhau, đồng tử giãn ra, sự bối rối hiện rõ lên mặt của Huỳnh Hùng. Ánh mắt cậu lúc này long lanh hệt một chú cún con, không còn sự tàn phá lạnh lùng như lúc nãy nữa, một ánh mắt sâu thẳm như đại dương, vô tình ôm lấy trái tim đang rung lên từng hồi của Hùng.
\”Chào anh, Gemini\”, Đỗ Hải Đăng cất tiếng, lần nữa nở một nụ cười khiến Huỳnh Hoàng Hùng cảm thấy bản thân mình không xong rồi. Sao mà Gemini lúc này nghe êm tai đến thế, thanh âm trầm trầm như tiếng đại dương vọng về, anh tự cho mình là một con cá đang bay lượn trên trời lại vô tình lọt vào lòng đại dương ấm áp, dòng nước xoáy sâu khiến anh muốn thoát ra cũng không được.
\”Gem?\”, Trần Phong Hào thấy Huỳnh Hoàng Hùng cứ ngơ ra thì nhỏ giọng gọi khẽ. Anh giật mình một cái rồi hoàn hồn trở về, cố gắng trấn tĩnh bản thân đáp lại, \”Chào cậu\”.
Hùng quay sang nhìn hai người còn lại rồi nói tiếp, \”Chúng ta vào phòng nói chuyện, ở đây không tiện\”. Ba người đồng loạt gật đầu, song cả bốn người họ cùng nhau đi về căn phòng cuối dãy hành lang, một nơi kín đáo để bàn những câu chuyện ngầm.
\”Giới thiệu lại đi\”, Nguyễn Thái Sơn lên tiếng sau khi đã yên vị trên chiếc ghế trong phòng, bốn người ngồi quay mặt vào nhau.
\”Chẳng phải lúc nãy đã giới thiệu rồi sao?\”, Huỳnh Hoàng Hùng đáp.
\”Nhưng tôi chưa biết tên em\”, Thái Sơn quay qua nhìn thẳng vào mắt Trần Phong Hào. Anh thấy thế thì có chút giật mình, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi bị người lạ nhìn như vậy. Khẽ ho khan hai tiếng, anh nói, \”Nicky từ Serein\”.
\”Ồ\”, Thái Sơn hài lòng khi đã có thứ mình muốn, cậu nói tiếp, \”Vào việc chính luôn nhé. Tôi phụ trách mảng sản xuất và buôn bán vũ khí cho quân đội các nước. Tôi luôn kiểm soát chặt chẽ số lượng hàng được sản xuất nhưng không hiểu sao dạo gần đây, mỗi lần vận chuyện về Việt Nam lại bị hụt mất ở mức 2-3 hàng hóa. Nhưng nếu cộng dồn lại thì nó phải lên tới hơn 100 rồi, đủ cho một tổ chức dùng\”.