Đến Thượng Hải du lịch mà không ăn dimsum là một thiếu sót cực kì lớn, đặc biệt là \”Tiểu long bao\”, một món điểm tâm sáng cực kỳ nổi tiếng. Lớp vỏ mềm mềm dai dai bao bọc lấy nhân thịt thơm nức quyện cùng nước súp đậm đà khiến cho những người có khẩu vị khắt khe cũng phải gật đầu hài lòng, tấm tắc khen ngợi.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, Ryu Minseok theo Kim Hyukkyu và Điền Dã về nhà thăm cô, Minhyeong không thể đi cùng vì phải đi cùng Sanghyeok khảo sát chi nhánh.
Lâu ngày gặp lại, mẹ Kim vừa trông thấy cậu đã túm lấy tay kéo vào nhà hỏi han đủ thứ chuyện, bà hết nhìn trái rồi nhìn phải, thấy cậu trắng trẻo tròn trịa như củ cải mới yên tâm thở ra. Minseok đã có tính tự lập từ nhỏ nhưng mẹ Kim không nỡ để cậu sống một mình nên nhất định phải đem cậu về chăm sóc, thay cha mẹ cậu dạy dỗ cậu nên người. Cô cháu gặp nhau cùng ôn lại kỷ niệm xưa, từng câu chuyện được nhắc lại có buồn có vui nhưng trong đó luôn hiện diện sự ấm áp của gia đình. Nếu không có gia đình cô dang tay che chở, không biết bây giờ cậu trở thành người như thế nào. Liệu cậu có được học hành đến nơi đến chốn không? Liệu cậu có công việc đàng hoàng không? Và quan trọng nhất là cậu có gặp gỡ quen biết Lee Minhyeong không?
Ryu Minseok được Hyukkyu đưa trở lại khách sạn, nhìn đứa em nhỏ ngây ngô bên cạnh lại nhớ đến cái tên tâm cơ cáo già Lee Minhyeong, anh không khỏi thở dài. Không phải là Minhyeong không tốt mà ngược lại Minhyeong là đối tượng được rất nhiều người mơ ước, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhận chức vụ cao nhất nhì tập đoàn, tính tình trầm ổn và đặc biệt là không trăng hoa ong bướm, tình trường rất sạch sẽ. Anh cũng tin rằng thằng nhóc họ Lee đó sẽ không đối xử tệ với Minseok, chỉ là anh có chút không cam tâm. Tựa như củ cải nhỏ mình dốc lòng chăm bẵm, ngày ngày nhìn nó lớn lên thành củ cải trắng mập mạp đáng yêu, đùng một cái xuất hiện con lợn rừng cắp mất củ cải trắng nhà anh đi, thử hỏi xem có tức không?
Minseok quẹt thẻ từ mở cửa phòng, bên trong tối om vắng lặng, xem ra Minhyeong vẫn chưa về. Cậu mở khoá điện thoại vừa định nhắn tin cho anh thì đã thấy anh gửi tin đến trước rồi.
[ Gumayusi:
Em ăn gì chưa?
Keria:
Em ăn cơm ở nhà cô rồi
Nào về anh ghé mua cho em hộp dâu tây với.
Gumayusi:
Được
Em muốn thêm gì không?
Keria:
Không ạ.]
Ryu Minseok soạn đồ đi tắm, cậu xả nước vào bồn lại thả hai viên sủi tắm vào nước chờ nó tan hết mới bước vào ngâm mình. Mùi cam đào thanh ngọt hoà cùng hương trà lan toả khắp phòng tắm, làn nước ấm ôm trọn từng tấc da thịt làm tan đi cái mệt mỏi, mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu. Điện thoại đặt trên kệ đang phát một bản nhạc ballad nhẹ nhàng thành công ru cậu vào giấc ngủ.
Lee Minhyeong vào phòng nhìn quanh không thấy bé con nhà mình đâu, nhìn về phía phòng tắm thấy cửa đang khép hờ, có tiếng nhạc khe khẽ phát ra anh đoán rằng cậu đang ở bên trong. Minhyeong ngồi bên mép giường chờ được một lúc mà bên trong vẫn im lìm không có tiếng nước, chợt trong đầu xuất hiện một suy nghĩ khiến anh giật mình vội vã lao vào phòng tắm.