Khi Thẩm Ngọc tỉnh dậy đã là lúc mặt trời phát nhiệt cao nhất, cơn đau toàn thân làm cho cậu cảm thấy tê liệt. Thẩm Ngọc bực bội không thôi, thầm mắng chửi Phùng Lãng trong lòng, tên khốn này đúng là ác ma, hôm qua hắn làm cậu rất nhiều lần, nhiều đến mức cậu có suy nghĩ có phải hắn muốn lấy mạng cậu hay không nữa.
\”Mèo con, em dậy rồi à.\” Phùng Lãng mặc một bộ quần áo ở nhà, chậm rãi mở cửa phòng ngủ bước vào.
Thẩm Ngọc nhíu mày, cậu không muốn Phùng Lãng nhìn thấy trạng thái thê thảm của cậu lúc này chút nào.
\”Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.\”
Phùng Lãng cười cười, vẫn giữ thái độ cưng chiều hết mức, đi về phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc.
\”Có tin tốt cho em đây.\”
Phùng Lãng nói đến đây, cố tình im lặng lại một chút. Thẩm Ngọc thừa biết Phùng Lãng muốn dụ dỗ cậu, cậu đây không còn sức lực để chui vào tròng của hắn nữa rồi.
Phùng Lãng thấy bóng lưng trắng nõn đối diện với mình, trên tấm lưng kia còn có mấy vết đỏ kéo dài của dư âm ngày hôm qua. Hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai của Thẩm Ngọc: \”Là tin tức liên quan Thẩm thị.\”
Thẩm Ngọc nghe vậy thì nhíu mày, hôm qua mới chỉ mua đất thôi mà, không thể nào nhanh như vậy đã có chuyện rồi. Thẩm Ngọc xoay người, bắt gặp ánh mắt cười xấu xa kia của hắn thì nhớ lại chuyện bây giờ mình vẫn đang không muốn gặp mặt Phùng Lãng, thế cho nên cậu lại giận dỗi quay lưng lại với hắn không nói gì cả.
Phùng Lãng bị dáng vẻ giận dỗi kia của Thẩm Ngọc làm cho bật cười ha ha, mèo con này càng ngày càng đáng yêu rồi, hắn chỉ hận không thể mang cậu giấu thật kỹ mà thôi.
Phùng Lãng nâng chăm nằm xuống bên cạnh Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc hơi sợ, hiện tại cậu không mặc đồ, nằm gần hắn như vậy thì tên xấu xa này nhất định sẽ lại tìm cách trêu chọc cậu nữa, cơ thể cậu hiện tại thật sự chịu không nổi đâu.
Thẩm Ngọc túm chặt góc chăn, quay lại phía sau trừng mắt nhìn Phùng Lãng cảnh cáo. Phùng Lãng đã cầm sẵn một tuýp thuốc trên tay, rất thành thật mà nói: \”Mèo con, anh thoa thuốc cho em.\”
Thẩm Ngọc nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: \”Không cần, tự tôi làm được, hơn nữa tôi muốn tắm trước, anh mau ra ngoài đi.\”
Phùng Lãng à một tiếng, giống như là đã nhớ ra chuyện gì đó.
\”Phải rồi, anh chuẩn bị sẵn nước ấm cho mèo con rồi, để anh đưa em vào tắm nhé.\”
Mắt thấy Phùng Lãng định kéo chăn của mình ra, Thẩm Ngọc vội vã cản hắn lại.
\”Không muốn, anh đi ra ngoài đi.\”
Phùng Lãng đưa hai tay lên trên không, biểu hiện cho việc hắn sẽ không chạm vào cậu.
\”Được rồi, vậy anh ra ngoài trước, em tự mình làm.\”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Phùng Lãng, lại thấy người này cứ dề dà không chịu ra ngoài thì cũng không thèm quản nữa, bây giờ cậu chỉ muốn đi tắm mà thôi. Thẩm Ngọc vừa xoay người muốn ngồi dậy, lại cảm thấy không ổn, cậu chỉ vừa cử động một chút thôi đã truyền đến cơn đau tê dại rồi, hơn nữa hai chân cũng chỉ tồn tại một chút sức lực, không thể nào đứng dậy nổi.


