Quỳ Xuống Gọi Ba Ba – Chương 70: Xương bò – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Quỳ Xuống Gọi Ba Ba - Chương 70: Xương bò

Thẩm Ngọc bị vây khốn trong sự dịu dàng cùng dục vọng, lý trí đấu không lại lời nói ôn nhu liên tục cổ vũ bên tai, đành phải buông bỏ đầu hàng, thật sự há miệng ngậm lấy, lại theo mọi sự hướng dẫn của Phùng Lãng.

Thẩm Ngọc vốn đã biết nơi đó của Phùng Lãng vừa thô vừa lớn, độ dài cũng khác với đàn ông trưởng thành bình thường, cậu chỉ mới ngậm được một phần ba thôi đã mỏi nhừ không thể động, thứ đó bị chèn ở trong miệng đang dần dần biến lớn muốn cướp đi hơi thở của cậu, ngay cả đầu lưỡi cũng bị nó chèn đến đau.

Thẩm Ngọc oán trách hơi sụt sịt, Phùng Lãng nghe ra được thì khẽ đưa tay xuống phía dưới nắm lấy em trai cậu mà an ủi dỗ dành.

\”Thả lỏng ra là được rồi, dùng lưỡi của em đó.\”

Thẩm Ngọc vốn muốn bỏ cuộc nhưng lại bị bàn tay của Phùng Lãng nắm lấy phía dưới của cậu giống như uy hiếp, cậu chỉ có thể cố gắng làm thử nhưng thật sự không được, tư thế hiện tại khiến cho cả cơ thể của cậu đều mỏi nhừ chứ không chỉ riêng gì khoang miệng.

\”Không được, tôi không muốn… mỏi.\”

Phùng Lãng đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc, cảm giác mới sau một hồi đã hao gầy chật vật hơn thì phải.

\”Vậy đổi vị trí một chút.\”

Nói rồi không biết Phùng Lãng dùng cách nào đã nhấc bổng Thẩm Ngọc rời khỏi giường rồi để cậu quỳ ngồi trên mặt đất ngay dưới giường, còn hắn thì ngồi đưa hai chân xuống, trong vô thức dùng nơi đó đối diện với gương mặt của cậu.

Thẩm Ngọc cũng bị hoảng hốt một phen, trời đất giống như xoay tròn chuyển động cứ như vậy mà đã làm ra tư thế như hiện tại rồi. Thẩm Ngọc dãy dụa muốn đứng lên, lập tức bị Phùng Lãng ấn vai trở lại vị trí cũ.

\”Đừng loạn, ngoan ngoãn nào.\” Dường như Phùng Lãng đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa, trong giọng nói ẩn hiện tia khắc chế khàn khàn.

Thẩm Ngọc biết mình khó mà chạy trốn, nhân lúc này còn sót lại tia tinh ranh nói với hắn.

\”Muốn tôi làm cũng được nhưng em họ anh không thể ở lại lâu được, cùng lắm là 1 tháng mà thôi, nếu 1 tháng sau mà cậu ta chưa đi… Tôi và Cát Cát sẽ đi.\”

Thẩm Ngọc không thích ở chung cùng người lạ, huống chi người lạ kia còn có ác ý, có uy hiếp đối với cậu nữa. Ở cùng Ôn Sinh, cậu không thấy thoải mái, mấy ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều, vốn định không nói ra nhưng hôm nay thấy Ôn Sinh và Phùng Lãng vui vẻ nói chuyện đêm muộn như vậy cậu lại không kiềm lòng được.

\”Ừ, anh nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.\”

Nếu như Thẩm Ngọc không nói thì Phùng Lãng cũng nhất định sẽ để Ôn Sinh rời đi, hắn biết nếu như Ôn Sinh ở càng lâu thì mối quan hệ của hắn và Thẩm Ngọc sẽ xảy ra vấn đề. Làm sao mà hắn không biết Ôn Sinh có tình cảm với mình cơ chứ, mấy chuyện cậu ta làm rõ ràng đến vậy cơ mà, hơn nữa hắn phát hiện ra một chuyện rằng từ lúc Ôn Sinh xuất hiện, Thẩm Ngọc càng nhạy cảm hơn rất nhiều.

Phùng Lãng thấy Thẩm Ngọc mãi không có động tĩnh gì thì biết bé mèo con này không biết bắt đầu như thế nào, thấy vậy hắn liền cầm lấy em trai mình đến trước miệng của Thẩm Ngọc, sớm đã mong ngóng nãy giờ rồi mà người ta cứ chần chừ kéo dài thời gian mãi.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.