Quỳ Xuống Gọi Ba Ba – Chương 59: Ôn Sinh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Quỳ Xuống Gọi Ba Ba - Chương 59: Ôn Sinh

Thời gian kế tiếp, Uông Thạch thật sự trở thành kẻ hầu người hạ trong nhà của Phùng Lãng. Thật ra thì người mà Uông Thạch cần bỏ thời gian chăm sóc chính là Cát Cát, mỗi ngày cầu đều đưa Cát Cát đi học rồi đón Cát Cát về nhà, gọi đồ ăn ở bên ngoài rồi tắm rửa cẩn thận cho bé con.

Thẩm Ngọc đều có thể tự mình làm mọi việc cho bản thân nhưng lại lấy lý do tay đau mà đẩy lại việc chăm sóc Cát Cát cho Uông Thạch, hại Uông Thạch tức giận một bụng. Không những thế cái miệng của Thẩm Ngọc còn chê bai rất nhiều thứ, nào là cơm bên ngoài gọi về không ngon, xong lại đến việc tắm rửa cho Cát Cát không cẩn thận, cứ như vậy Uông Thạch bị chèn ép đúng một tuần không chịu nổi nữa bèn nói chuyện với Thẩm Ngọc.

Buổi tối, hai người Uông Thạch và Thẩm Ngọc ngồi ở bên ngoài hóng gió, dưới sàn còn có hai chai bia đã mở nắp.

\”Khi nào thì thủ trưởng trở về vậy? Tôi sắp phát điên rồi.\”

Thẩm Ngọc cũng không biết khi nào Phùng Lãng mới về, hắn đi cũng đã được 1 tuần rồi, không có cuộc gọi cũng không có tin nhắn nào cả, hắn không gọi về thì cậu cũng không chịu gọi đi hỏi thăm, nhưng trong lòng thì có chút bồn chồn.

\”Tôi không quan tâm, hắn đi làm chuyện của hắn, tôi làm chuyện của tôi, sao ngày nào cậu cũng nhắc hắn vậy?\”

Uông Thạch bực bội.

\”Tôi đương nhiên là ngóng trông thủ trưởng rồi, anh ta còn không về thì tôi sẽ bị hành đến ốm luôn đó.\”

Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Uông Thạch.

\”Mỗi ngày chỉ có việc tắm cho Cát Cát, đưa đón Cát đi học, đồ ăn thì gọi bên ngoài đưa tới. Cậu còn nói mình bị hành?\”

Uông Thạch hừ lạnh.

\”Mỗi ngày tôi đều nghe mấy lời xỉ vả, chê bai của cậu, chẳng qua chỉ nô đùa một chút, người tự làm gãy tay cũng là cậu, thể mà cậu lại cứ ăn vạ tôi. Hay là cậu gọi cho thủ trưởng hỏi đi, hỏi xem khi nào anh ta về.\”

Thẩm Ngọc lắc đầu.

\”Tôi không gọi.\”

Uông Thạch ở bên tai cố tình châm dầu vào lửa.

\”Cậu không lo lắng sao, tôi ở đây cũng một tuần rồi, không thấy hai người các cậu liên hệ với nhau thì phải. Có khi nào thủ trưởng xảy ra bất trắc gì hay không? Cậu nói xem, chức vị anh ta quan trọng như thế, có khi nào bị sát thủ hay là bắn tỉa gì đó rồi cũng nên.\”

Thẩm Ngọc vừa uống một ngụm bia, nghe thấy lời nói khoa trương kia của Uông Thạch thì suýt chút nữa phun hết thứ chất lỏng đó ra ngoài.

\”Cậu lảm nhảm cái gì đó, tôi nói cậu ít chơi game lại đi.\”

Thẩm Ngọc quay trở về phòng ngủ, tuy rằng ngoài miệng thì nói không quan tâm nhưng trong lòng cậu thật sự cảm thấy có chút bồn chồn rồi. Tại sao Phùng Lãng đi lâu như vậy rồi vẫn không có một cuộc điện thoại nào cả, hay là thật sự xảy ra chuyện gì.

Thẩm Ngọc ngồi trên giường nhìn điện thoại một hồi lâu, do dự mãi cũng quyết định gọi điện cho Phùng Lãng xem thử. Hiện tại cũng đã muộn, 10 giờ 30 phút tối, Thẩm Ngọc nghe thấy tiếng tút tút ở bên kia mà hồi hộp không thôi, cậu nên nói cái gì khi hắn bắt máy đây, vốn định tắt điện thoại đi thì bên kia có một giọng nam đáp lại.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.