Phùng Lãng lái xe đưa Thẩm Ngọc và Cát Cát trở về nhà mình, Cát Cát ngủ say, lúc về nhà vẫn còn chưa tỉnh. Phùng Lãng đặt Cát Cát lên giường ngủ rồi đi ra ngoài tìm Thẩm Ngọc, mắt thấy đối phương đang vừa uống nước vừa thoải mái xem điện thoại trong phòng bếp thì đi đến, ôm lấy eo của cậu, nhấc bổng đặt lên kệ bếp làm bằng đá cẩm thạch kia.
\”Nhóc con à, em thành công dọa sợ anh rồi đó.\”
Thẩm Ngọc nhíu mày, đặt ly nước xuống bên cạnh.
\”Tôi không dọa anh, là anh tự dọa chính bản thân mình.\”
Phùng Lãng cúi đầu hôn lên cần cổ của Thẩm Ngọc.
\”Bé con đó nhìn cũng phải 3 4 tuổi rồi, anh còn tưởng em chưa 18 đã làm cho con gái nhà người ta mang thai chứ.\”
Thẩm Ngọc nghe được suy nghĩ trong lòng kia của Phùng Lãng thì buồn cười, nhìn xem lão sói già luôn nhìn thấu mọi chuyện kia lại đa nghi như vậy, còn nghĩ ra cả chuyện nực cười như thế. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn có một chuyện quan trọng nữa, cậu phải dụ Phùng Lãng đồng ý nuôi bé con kia, nếu không một mình cậu sẽ nuôi không nổi, dù sao cậu vẫn còn chưa muốn bị bé con kia quấn chân, cũng không thể mỗi ngày đi đua xe đều mang bé con đó đi được.
\”Vậy… Nhận nuôi Cát Cát được không?\”
Phùng Lãng nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên nhóc con nhà hắn dẫn về một đứa bé thế này quả thật khiến cho hắn cũng trở tay không kịp.
\”Em muốn nuôi sao?\”
Thẩm Ngọc trả lời: \”Nỡ mua rồi, biết làm sao bây giờ.\”
Phùng Lãng đáp: \”Là một đứa bé, không phải vật nuôi, nếu như thật sự nhận nuôi thì em phải có trách nhiệm sau này.\”
Thẩm Ngọc bắt đầu cảm thấy phiền phức, cậu sợ nhất là phải có trách nhiệm với một người nào đó.
\”Trách nhiệm như thế nào?\”
Phùng Lãng bình tĩnh giảng giải: \”Sau này em phải loại bỏ mấy cái thói quen xấu, không về muộn, không bia rượu cũng không được đua xe, trẻ con sẽ bị ảnh hưởng bởi người lớn, hiểu không?\”
Thẩm Ngọc nhỏ giọng. \”Tôi đi nhưng không để nó biết là được.\”
Phùng Lãng thản nhiên nói: \”Anh sẽ nói cho nó biết nếu em đi làm mấy thứ đó, sau này bé con đó lớn lên hư hỏng là do em.\”
Thẩm Ngọc tức giận.
\”Anh…\”
Phùng Lãng đưa tay xoa đầu của Thẩm Ngọc.
\”Thế nào, không thể nuôi được thì trả về cho mẹ của nó. Dù sao thì em vẫn còn nhỏ, không có khả năng tự mình nuôi một đứa bé đâu.\”
Thẩm Ngọc không muốn đưa bé con này về với với mẹ của nó, đưa cho cô gái đó thì nhất định bé con sẽ bị bán lần nữa, cũng không biết bé con có may mắn gặp được người tốt hay không.
\”Tôi không muốn trả, cô gái kia thật sự không thể chăm sóc tốt cho Cát Cát. Anh sẽ giúp tôi nuôi Cát Cát nữa đúng không?\” Thẩm Ngọc ngẩng đầu, nhẹ giọng nỉ non.
Phùng Lãng hoàn toàn có đủ khả năng nuôi một bé con như Cát Cát nhưng lại cố tình nói thế này: \”Không thể ỷ lại vào anh như vậy được, người cũng là do em dắt về, em phải có trách nhiệm với bé con.\”


