Quỳ Xuống Gọi Ba Ba – Chương 51: Cát Cát – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Quỳ Xuống Gọi Ba Ba - Chương 51: Cát Cát

Thẩm Ngọc lái mô tô đến địa điểm hẹn rất nhanh, khi Phùng Lãng xuống xe đã nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc ngồi ở dưới tầng 1 bên cạnh cửa sổ rồi. Phùng Lãng nhìn xung quanh quán một lượt, lượng khách đến không đông, chỉ lác đác có vài ba bàn có người ngồi mà thôi.

\”Nhóc con thích ăn kem hả?\” Phùng Lãng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lướt nhìn qua ly kem đang ăn dở được một nửa ở trước mặt Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc ho nhẹ một tiếng, dáng vẻ giống như ngại ngùng khó xử. Phùng Lãng nghĩ có lẽ là do hôm nay Thẩm Ngọc chủ động hẹn hắn tới cho nên mới lúng túng đáng yêu như vậy.

\”Ba ba…\”

Một giọng nói non nớt của một bé trai cất lên, tạm thời cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Mà Phùng Lãng lại thấy nhóc con 3 4 tuổi kia kéo lấy cánh tay của Thẩm Ngọc mà gọi hai từ ba ba khe khẽ.

\”Thẩm Ngọc, chuyện này là sao?\”

Thẩm Ngọc giật mình nhìn về phía người ngồi đối diện bởi vì từ trước đến nay Phùng Lãng chưa khi nào gọi thẳng tên của cậu như vậy, mà giọng nói kia lại mang theo hơi lạnh giống như ở bắc cực.

Tuy rằng Thẩm Ngọc vẫn có thể ở trước mặt của Phùng Lãng nói lớn tiếng nhưng trong lòng của cậu vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ hãi người đàn ông này, chỉ cần hắn nghiêm mặt mang theo dáng vẻ dò xét của một quân nhân như hiện tại là cậu lập tức cảm thấy rùng mình rồi.

Thẩm Ngọc hơi khó xử, dự là sẽ có một trận phong ba bão tố sắp xảy ra mà ở chỗ này còn có một bé con ngây thơ như vậy, cậu đành cúi đầu nói với bé con bên cạnh.

\”Cát Cát ngồi ở đây một chút nhé.\”

Bé con mờ mịt nhìn Thẩm Ngọc, sau lại quay sang nhìn Phùng Lãng, mắt thấy người đàn ông cao lớn ngồi trước mặt kia đang nhìn mình chằm chằm thì sợ hãi, chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu ngồi lên ghế.

\”Phùng Lãng, chúng ta ra bên ngoài rồi nói.\” Thẩm Ngọc ho nhẹ một tiếng, quả thật cậu cũng bị Phùng Lãng dọa cho muốn bỏ chạy rồi.

Phùng Lãng đứng dậy, đi theo Thẩm Ngọc tới phía nhà vệ sinh bên trong quán, hắn rất muốn nghe giải thích của Thẩm Ngọc về đứa bé kia, tại sao nó lại đột nhiên gọi Thẩm Ngọc là ba ba.

\”Thẩm Ngọc, đứa bé đó là con trai em sao?\” Phùng Lãng nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc hỏi.

Thẩm Ngọc giật mình vội phủ nhận.

\”Anh nghĩ cái gì vậy hả? Tôi sao có thể có con lớn như vậy được.\”

Phùng Lãng truy hỏi.

\”Vậy tại sao nó gọi em là ba ba?\”

Thẩm Ngọc hừ lạnh.

\”Gọi là ba ba cũng đâu phải tôi là ba ba của nó đâu chứ, chẳng phải trước đây anh cũng bắt tôi gọi anh là ba ba đó thôi, như vậy tôi cũng là con trai của anh được hả.\”

Phùng Lãng khoanh tay trước ngực, đứng chặn ở trước cửa nhà vệ sinh.

\”Em đừng lòng vòng nữa, rốt cuộc đứa bé đó là gì của em?\”

Thẩm Ngọc bực bội.

\”Không có quan hệ huyết thống nhưng mà tôi muốn nhận nuôi bé con đó. Mà sao tôi lại gọi anh đến nói chuyện này chứ, quyết định của tôi cũng đâu cần anh đồng ý đâu.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.