Sau khi đuổi được Thẩm Thiển trở về, Thẩm Chính liền đi tìm Phùng Lãng nói chuyện. Mấy ngày nay Thẩm thị đang dính phải một vài vụ rắc rối, đột nhiên lại bị cục thuế kinh tế điều tra. Đã là công ty lớn, đương nhiên cũng sẽ dở một vài trò qua mắt mọi người, nếu như bị điều tra ra một số chuyện xấu kia, nhất định sẽ khiến cho cổ phiếu Thẩm thị bị rớt giá trên thị trường.
Thẩm Chính tìm đến chỗ Phùng Lãng, mà Phùng Lãng lại có ý đợi ông cho nên lúc này xung quanh hắn cũng không có ai. Hai người đều là người từng trải, chỉ cần liếc nhìn qua cũng biết ánh mắt đối phương chứa đựng điều gì đó.
\”Vừa rồi Phùng thủ trưởng nói có một vụ làm ăn nhỏ, không biết là làm ăn gì nhỉ?\” Thẩm Chính cười cười lên tiếng nói trước.
Phùng Lãng lại cố tình vong vo chưa đi ngay vào chuyện chính.
\”Tôi mới nghe được tin từ bên chi cục thuế thành phố, nói lần này phải điều tra lại một lượt các công ty lớn nhỏ trên địa bàn, không biết Thẩm thị có bị làm phiền hay không?\”
Thẩm Chính cũng đoán ra được Phùng Lãng sẽ nói đến chuyện này, chỉ có điều ông vẫn chưa biết được Phùng Lãng muốn lấy gì để đánh đổi mà thôi.
\”Chuyện này cũng là chuyện tôi định nói với ngài thủ trưởng đây, tuy rằng từ trước đến nay Thẩm thị làm ăn đường hoàng nhưng vì đợt kiểm tra bất chợt này của bên kia cũng khiến cho Thẩm thị gặp phiền phức, không biết ngài thủ trưởng đây có thể hỗ trợ hay không?\”
Phùng Lãng cười cười, cố tình thả nhẹ lời nói: \”Thẩm thị là kinh doanh thực phẩm sao?\”
Thẩm Chính gật đầu: \”Phải.\”
Phùng Lãng ngồi ở trên ghế sô pha, vắt chéo đôi chân dài thẳng tắp, dáng vẻ đạo mạo.
\”Gần đây đúng là tôi cũng quan tâm đến thị trường thực phẩm.\”
Thẩm Chính ném đá dò đường.
\”Nếu như ngài thủ trưởng đây có gì muốn Thẩm Chính làm giúp thì cứ nói.\”
Phùng Lãng nhìn đồng hồ đắt giá trên cổ tay, đã là 10 giờ tối rồi, tự nhiên cảm thấy hơi nóng ruột muốn rời tiệc về nhà.
\”Tôi muốn hợp tác làm ăn, tôi muốn có 10% cổ phần tại Thẩm thị, đổi lại sau này… Chúng ta cùng chung một chiếc thuyền.\”
Thẩm Chính giật mình, ông không nghĩ tới Phùng Lãng vừa mở miệng lại đòi nhiều như thế, chuyện này đương nhiên không thể đồng ý được. Hiện tại ông chỉ có 25% cổ phần tại Thẩm thị, Thẩm Thạch có 5%, Thẩm Thiển cũng chỉ có 2%, người trong nhà cộng lại cũng chỉ có 32% mà thôi, nếu như cho Phùng Lãng 10% thì là quá nhiều.
\”Phùng thủ trưởng đúng là nói đùa rồi, tôi đây ở trong Thẩm thị cũng chỉ có 25% mà thôi, nếu cho ngài 10% thì e là không được.\”
Phùng Lãng nhếch đôi lông mày, hửm một tiếng: \”Vậy sao, tôi nhớ Thẩm tổng hình như có 3 người con thì phải, sao có thể chỉ có 25% được.\”
Nghe Phùng Lãng nói vậy Thẩm Chính mới nhớ tới chuyện Thẩm Ngọc vẫn còn giữ trong tay 20% cổ phần Thẩm thị, mà số cổ phần kia ông nhất định sẽ đoạt về. Nếu như cho Phùng Lãng 10% cổ phần thì ông còn 42% cổ phần, vẫn có thể trở thành người đưa ra mọi quyết định trong công ty.


