Quỳ Xuống Gọi Ba Ba – Chương 35: Miệng cứng lòng mềm – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Quỳ Xuống Gọi Ba Ba - Chương 35: Miệng cứng lòng mềm

Thẩm Ngọc có cảm giác mình như đang làm chuyện xấu sau lưng của Phùng Lãng vậy, nếu như người đàn ông này phát hiện ra chuyện Lục Song Song sẽ ở nhà cậu một thời gian thì sao nhỉ, nhất định là một trận long trời nở đất mất thôi, tốt nhất là không thể để cho hắn phát hiện ra.

Thẩm Ngọc còn đang bận với đống suy nghĩ mông lung trong đầu thì Phùng Lãng đã cởi được hết nút áo sơ mi trên người cậu ra rồi. Đến khi Thẩm Ngọc cảm thấy có điều gì đó không đúng mới giật mình hơi đẩy Phùng Lãng ra, nhíu mày hỏi: \”Ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy?\”

Phùng Lãng mỉm cười, tuy rằng lòng hắn vẫn còn nghi ngờ về mùi nước hoa trên người Thẩm Ngọc nhưng chuyện đó cũng sẽ không cản trở việc hắn muốn ăn người này ngay bây giờ.

\”Em chưa từng làm ở văn phòng đúng không?\”

Thẩm Ngọc không muốn làm ở văn phòng, cậu có cảm giác không an toàn một chút nào, huống chi bây giờ còn là buổi sáng nữa, chẳng phải mấy chuyện như thế này chỉ thích hợp làm vào ban đêm thôi hay sao.

\”Cút ra, không cho phép chạm vào người tôi.\” Thẩm Ngọc bực bội, bây giờ cậu mới nhận ra rằng, dường như mỗi lần ở cùng một chỗ với Phùng Lãng là hai người sẽ làm việc đó vậy.

Phùng Lãng không từ bỏ ý định, vẫn nằm đè lên người của Thẩm Ngọc. Phía bên dưới của hắn cương rồi, làm sao có thể không chạm vào người cậu được chứ.

\”Nhóc con, không chạm không được, em xem phía dưới của anh bị sưng lên rồi.\”

Thẩm Ngọc đỏ mặt, cậu đương nhiên cảm nhận được vật phía dưới của Phùng Lãng, vị em trai kia của hắn phát triển tốt như vậy, lúc ở trạng thái bình thường đã bằng của người thường khi cương, nói gì đến lúc nóng nảy như bây giờ, thật muốn làm cho da thịt trên bắp đùi cậu sau một lớp quần cũng bỏng rát.

\”Sưng lên mặc kệ anh, tôi không có nhu cầu, mau lăn xuống khỏi người tôi ngay!\”

Phùng Lãng cười tà, bàn tay ma quỷ kia của hắn đưa xuống dưới đũng quần cậu cọ sát, tuy rằng vẫn cách qua hai lớp quần nhưng cũng làm cho cậu phải hít thở mạnh một hơi.

\”Không có nhu cầu thì để anh làm cho có nhu cầu.\”

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Thẩm Ngọc reo lên. Tiếng nhạc chuông ầm ĩ sôi động tạm thời khiến cho Phùng Lãng rời sự chú ý khỏi cậu một chút. Thẩm Ngọc dãy dụa, lấy cớ đẩy Phùng Lãng ra muốn nghe điện thoại.

\”Anh tránh ra đi, tôi có điện thoại.\”

Phùng Lãng ngồi dậy, hắn có hơi mất hứng, không biết người gọi tới cho Thẩm Ngọc là ai. Trước đây mỗi khi tới hồi gay cấn thì luôn có một chiếc bóng đèn rất sáng làm phiền, nếu như lần này lại là Uông Thạch nữa thì nhắn nhất định sẽ tìm cách sớm gặp người này tính sổ.

Thẩm Ngọc ngồi dậy, hơi hơi kéo lại áo sơ mi bị mở phanh ra một chút. Cậu nhìn thấy trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ không lưu tên, nghĩ là số luật sư của Thẩm Chính gọi đến làm phiền cho nên cứ ngồi bên cạnh Phùng Lãng mà hiên ngang nghe máy.

\”Ai vậy?\”

Người ở phía bên kia đầu dây là một giọng nữ vui vẻ, xung quanh còn hơi ồn ào một chút, có lẽ đang ở siêu thị.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.