Quỳ Xuống Gọi Ba Ba – Chương 32: Cố nhân trở về – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Quỳ Xuống Gọi Ba Ba - Chương 32: Cố nhân trở về

Đứng trước gương mặt lạnh lùng kia của Phùng Lãng, Thẩm Ngọc cảm thấy hơi sợ nhưng cậu vẫn thấy uất ức nhiều hơn, rõ ràng là Phùng Lãng làm chuyện có lỗi với cậu, tại sao còn bắt cậu xin lỗi hắn chứ.

\”Thẩm Ngọc, nếu em còn không biết nói xin lỗi thì hôm nay hai chúng ta cứ đứng vậy đi!\” Phùng Lãng ở trong quân đội 10 năm, đã quen với việc dùng giọng nói nghiêm túc để ra lệnh cho hàng ngàn quân nhân. Giọng nói của hắn rất có trọng lượng, khiến cho người nghe không thể nào tiếp tục càn quấy.

Thảm Ngọc mím chặt môi không nói, vừa định xoay người đi ra khỏi phòng tắm lại bị Phùng Lãng kéo lấy cổ tay giữ lại.

\”Anh còn chưa nói em được đi.\”

Nhiệt độ trong phòng tắm vô hình hạ xuống thật nhiều, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng không biết qua bao lâu lại nghe thấy được tiếng nức nở nho nhỏ, nghẹn ngào của Thẩm Ngọc: \”Tôi xin lỗi, anh hài lòng chưa?\”

Lần đầu tiên Phùng Lãng thấy Thẩm Ngọc khóc thì bối rối, nghiêm khắc trên mặt cũng kéo xuống, thay vào đó lại sự hoang mang luống cuống, hắn quên mất Thẩm Ngọc là thiếu gia được chiều chuộng từ nhỏ, không thể mang cách cứng rắn trong quân đội đối xử với cậu được.

Phùng Lãng thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt của Thẩm Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

\”Đừng khóc, sau này em không được vô lễ với người lớn như vậy. Chuyện vừa rồi cho anh xin lỗi, về sau anh sẽ không làm như thế nữa.\”

Thẩm Ngọc nghẹn ngào, ôm lấy eo Phùng Lãng, vừa rồi cậu bị hắn dọa đến đau tim rồi, tại sao Phùng Lãng lại có bộ mặt hung dữ như vậy chứ. Trong khoảnh khắc đó Thẩm Ngọc còn có suy nghĩ Phùng Lãng chán ghét cậu, không cần cậu nữa, một người luôn thiếu thốn tình cảm như Thẩm Ngọc đột nhiên bị đối xử như vậy thật đúng làm cho cậu suýt chút nữa ngừng thở rồi.

Phùng Lãng cảm thấy Thẩm Ngọc giống như con trai nhỏ của mình vậy, phải dỗ dành lấy lòng, khi hư lại phải nghiêm khắc dạy dỗ, đến bây giờ người ba là hắn đây đang cúi đầu rửa mông cho cậu đấy.

Thẩm Ngọc cứ ôm lấy eo của Phùng Lãng chặt cứng, làm cho hắn không có cách nào đi qua bên kia lấy khăn lau người cho cậu được.

\”Em đứng đây một lát, anh qua kia lấy khăn.\”

Thẩm Ngọc nghe được thì buông ra, cũng không dám không nghe lời Phùng Lãng nữa, cậu nức nở một cái rồi xoay người nhìn về phía bức tường bên cạnh. Phùng Lãng giúp Thẩm Ngọc lau khô người xong thì lại lấy một chiếc khăn ấm khác lau mặt cho cậu, nãy giờ nước mắt đều lem nhem hết cả, còn nhìn thấy được đôi mi cong cong ẩm ướt đến đáng thương.

\”Đừng khóc nữa, anh không cố ý lớn tiếng với em đâu.\” Phùng Lãng tỉ mỉm khom người lau mặt cho Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc hơi gạt tay hắn ra, giận dỗi không nhìn Phùng Lãng, rõ ràng động tác kia đã có phần kiềm chế lại, không giống như trước đây mạnh mẽ gạt bỏ mà bây giờ lại chỉ nhẹ nhàng mà thôi.

Phùng Lãng cũng không để ý chuyện này, hắn cúi người ôm cậu đổi qua phòng ngủ khác. Tắt điện, hai người cùng kéo chăn nằm lên giường. Thẩm Ngọc cố tình sát qua một góc, nghiêng người, nằm quay lưng lại với Phùng Lãng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.