Quỳ Xuống Gọi Ba Ba – Chương 31: Nói xin lỗi với anh ngay (18+) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

Quỳ Xuống Gọi Ba Ba - Chương 31: Nói xin lỗi với anh ngay (18+)

Sau khi trải qua chuyện đó, lại được hầu hạ tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Ngọc nằm trên chiếc giường êm ái nhà Phùng Lãng tự động cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Phùng Lãng cũng nâng chăn nằm xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, vừa định vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của người ta đã bị tính khí nóng nảy của đối phương cản lại.

\”Anh nằm xa một chút đi, tôi nóng.\”

Phùng Lãng có cảm giác mình như là một nam thiếp bị thất sủng vậy, lúc vui vẻ thì bình rượu nhỏ này sẽ cho hắn một sắc mặt tốt, lúc không vui thì như hiện tại. Phùng Lãng cũng không tiếp tục động chạm người ta nữa, chỉ là hắn cố tình điều chỉnh nhiệt độ hạ thấp xuống 19 độ, quả nhiên rất nhanh sau đó người nọ đã tự chủ động nằm sát về phía hắn rồi.

Thẩm Ngọc cũng cảm thấy nhiệt độ hạ xuống rõ rệt, cơn buồn ngủ đã kéo xuống mí mắt nặng trĩu.

\”Phùng Lãng, anh cho tăng nhiệt lên đi.\”

Phùng Lãng dùng hai tay gối ở trên đầu mình thư thái trả trả lời: \”Điều khiển để ở trên bàn trong góc phòng, em qua đó tự chỉnh đi.\”

Thẩm Ngọc hơi nghiêng người, trong bóng tối nhìn thấy có một chiếc bàn để ở trong góc phòng, cậu lười biếng không muốn rời khỏi giường lại nói với Phùng Lãng: \”Anh qua đó lấy đi, tôi mệt.\”

Phùng Lãng trả lời: \”Anh cũng mệt, lười không muốn qua.\”

Thẩm Ngọc nằm xoay lưng lại với Phùng Lãng nhưng lúc này tấm lưng đã dán chặt ở trên người hắn rồi, cậu kéo chăn che kín mặt vẫn cảm thấy lạnh, tâm trạng buồn bực đấu tranh có nên đi qua đó lấy điều khiến hay không.

Nhiệt độ trên cơ thể của Phùng Lãng rất ấm, phía sau lưng giống như chạm vào lò sưởi giữa ngày đông. Thẩm Ngọc co người, cứ lục sục ở trong chăn mãi không chịu được lạnh nhưng lại lười không muốn rời giường đành xoay người lại phía Phùng Lãng muốn tránh rét.

Phùng Lãng được như ý nguyện, ở trong bóng tối nở một nụ cười, hắn vẫn để tay ở sau đầu, mặc kệ nhóc con nào đó dằn vặt khó ngủ.

Thẩm Ngọc cảm thấy Phùng Lãng giống như một con gấu lớn vậy, rõ ràng lạnh như vậy nhưng nhiệt độ trên cơ thể hắn vẫn rất ấm, chỉ là người đàn ông xấu xa này lại không có ý định ôm cậu, thật đúng là đáng ghét mà.

Thẩm Ngọc bị Phùng Lãng chiều thành thói quen lười biếng, cậu thà nằm ở một chỗ chịu rét chứ không muốn đứng dậy đi vài bước chân qua lấy điều khiển để chỉnh nhiệt độ. Thẩm Ngọc buồn bực, chủ động kéo lấy cánh tay đang đặt ở sau gáy của Phùng Lãng vòng qua đặt lên eo mình.

Phùng Lãng giả bộ không biết, hơi thở trầm ổn đều đều như đang ngủ. Bởi vì Phùng Lãng nằm thẳng người nên cánh tay của hắn cũng chỉ chạm nhẹ lên eo của Thẩm Ngọc mà thôi, căn bản không thể chống rét được. Thẩm Ngọc lại kéo cánh tay còn lại của hắn xuống, gối đầu nằm lên cánh tay hắn, nghiêng người nép vào một bên.

5 phút trôi qua, Thẩm Ngọc vẫn không ngủ được, cậu lên tiếng gọi Phùng Lãng.

\”Phùng Lãng.\”

Không có tiếng đáp lại.

Thẩm Ngọc lại khẽ gọi: \”Phùng Lãng.\”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.