chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa, đám cưới của bố và mẹ sẽ diễn ra.
và cũng đã tròn một tuần, từ cái đêm chia tay đau thương ấy. bầu trời vẫn xanh, gió đông sắp tàn, hoa đã bắt đầu đơm bông chuẩn bị đón xuân.
sau hôm đó, bố và phuwin vẫn sống, à không, không hẳn là sống, họ vẫn thở, nhưng trái tim đã mục rữa từ khi nào.
hai bên gia đình nội, ngoại tôi đều tấp nập chuẩn bị, nào là nhà hàng tổ chức tiệc cưới, nào là thiệp mời đến khắp các họ hàng, cả những nhà kinh doanh máu mặt thời ấy.
đám cưới của họ năm đó, cái gì cũng hơn người ta, từ độ đồ sộ hoành tráng, đến sự có mặt của những con người không tầm thường trong xã hội.
duy chỉ có một cái duy nhất, thật đáng tiếc, đám cưới này thiếu đi niềm vui, và sự tự nguyện của chính cô dâu chú rể.
.
bố tôi vắt chân ở chiếc ghế trước phòng thử đồ, cúi gầm mặt xuống, lấy tay che đi đôi mắt đã sưng húp vì mất ngủ.
– chú rể thấy cô dâu mặc bộ này đẹp không ?
bố ngước mặt lên, đôi mắt ông vô hồn đến đáng thương. trước mặt ông bây giờ đây, là mẹ đang cầm một bó hoa trắng phau, cùng với chiếc váy cưới lộng lẫy. chiếc váy bó sát lấy đường nét cơ thể bà, dưới ánh đèn phòng, nó lấp lánh và sang trọng đến hoa cả mắt. chỉ không đẹp một chỗ, tâm trạng bà cũng không khá khẩm hơn so với bố là bao. đằng sau lớp phấn dày cộm, là gương mặt hốc hác, với những đốm tàn nhan li ti đã bắt đầu xuất hiện.
mẹ đẹp, đẹp đến vô thực, đẹp đến mức bố chỉ muốn chửi thề vì tại sao cái đêm chết tiệt đó đã hủy hoại cả nét thanh xuân trên mặt bà, nó cướp luôn cả quyền hạnh phúc của ông đi.
rõ ràng mà, mẹ đâu có yêu bố.
vậy tại sao bà lại một mực đòi cưới ông ?
– chú rể ơi !
– h-hả ?
cô nhân viên thay váy cho mẹ khi thấy bố chỉ ngớ mặt ra thì liền lên tiếng.
– hì hì, cô dâu đẹp đến nỗi chú rể quên trả lời luôn rồi.
cô ấy cười, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ dành cho bố mẹ.
chỉ có hai người mới biết, chả có nỗi một tia hạnh phúc nào trong cuộc hôn nhân này cả, khi chính họ đang bị điều khiển, đúng, chính xác là đang bị điều khiển, như một con rối thực thụ.
– tôi thấy đẹp rồi, tôi lấy bộ này nhé.
mẹ lấy tay quệt đi một giọt lệ vô tình chảy xuống, bà cố gắng kiềm chế cảm xúc khó chịu hiện tại.
cô nhân viên vô tình để ý thấy sự kì lạ, cô bối rối nhìn bố, rồi lại nhanh chóng thay váy cho bà.
– tôi cũng thấy đẹp rồi. – bố trầm giọng.
chiếc màn thay đồ đóng lại, như giọt nước tràn ly, mẹ liền quỳ gối xuống, ôm mặt khóc nức nở.
cô nhân viên nọ hoảng loạn, ngồi xuống bên cạnh mẹ ríu rít xin lỗi. có lẽ cô nghĩ câu nói bâng quơ khi nãy của bản thân đã vô tình làm họ khó chịu.