tháng 12 đã đến. đây cũng là tháng cuối cùng trong năm, tức là chỉ 31 ngày nữa thôi, thế kỉ 20 sẽ chính thức khép lại.
thời tiết bangkok mùa đông không lạnh cắt da cắt thịt, nhưng những cơn gió lồng lộng vào gáy lâu lâu sẽ khiến người ta nổi da gà.
hôm đó, bố tôi đến quán cà phê như một thói quen trong cả tháng nay.
– phuwin hôm nay không đi làm.
– hả ? tại sao ?
– sao tao biết ? – big nhún vai trả lời
bố tôi bất ngờ, phuwin có thể đi đâu được chứ. theo như ông biết, cậu chỉ làm việc ở mỗi quán này.
nỗi lo sợ trỗi dậy khi bố tôi nhớ về lời đe doạ của bà nội hôm qua.
phuwin của ông, đã bị làm sao rồi..
không nghĩ nhiều, ông liền nhanh chóng chạy xe qua nhà cậu.
một giọt, hai giọt…
mưa mất rồi. không to lắm, chỉ là một cơn mưa phùn bình thường.
bố tôi đến nhà phuwin. bung cây dù ra, ông tiến đến trước căn nhà nhỏ xập xệ.
những giọt mưa phùn đang rơi làm cho tầm nhìn của bố tôi cũng mờ đi phần nào. ông nheo mắt lại.
bố tôi thấy cậu rồi.
đứng từ xa, ông lờ mờ nhận ra cái thân ảnh nhỏ bé quen thuộc mà ông luôn chiều chuộng bây giờ lại đang trông khá thảm hại.
phuwin quỳ xuống đất, tay cậu nhặt từng bịch bánh đã bị giẫm đạp. tiệm tạp hoá nhỏ bây giờ đã trông như một bãi chiến trường, tất cả món đồ văng tứ tung.
chân bố tôi như bị dính chặt cứng. ông đơ người, không dám tiến lại, chỉ dám quan sát từ xa.
ông thấy phuwin run rẩy, lâu lâu còn lấy tay chùi đi vài giọt nước mắt.
trong đầu bố tôi hiện lên hàng trăm câu hỏi.
phuwin khóc à ? cậu có bị đánh không ? ai đã làm chuyện này ? tại sao họ lại làm như vậy ?
rồi bố tôi lờ mờ đoán ra được lý do.
là bà nội, chắc chắn.
ông trước giờ là một thằng con nghịch tử, ăn chơi thâu đêm suốt sáng, coi tiền như rác mà phung phí. ông bà nội từ lâu đã bất lực mà không quản nữa.
bố tôi luôn nghe được việc người khác bàn tán rằng bà nội là người phụ nữ dám nói dám làm, và khi bà đã nhúng tay vào, nó chỉ có một từ để diễn tả, kinh khủng.
ông luôn không quan tâm những lời nói mà ông từng cho là vô căn cứ đấy. chỉ là ông nghĩ, bà nội sẽ không bao giờ ra tay với chính con trai ruột của bà.
và bây giờ đây, bố tôi đã biết được một phần của sự kinh khủng đấy.
– mẹ xin con đấy, chia tay đi. cậu ta là con nhà quyền quý, còn là đàn ông. chuyện này thật sự không thể mà.
một giọng nói thều thào của người phụ nữ cất lên. chắc là mẹ cậu.
câu nói ấy như làm bố tôi bừng tỉnh. đúng rồi nhỉ, chuyện này sao có thể được.