Tôi ngồi xuống cạnh Dunk. Anh ấy vẫn mặc đồng phục bác sĩ, chưa kịp thay đồ, tay đưa lên xoa cổ như thường lệ mỗi khi mệt mỏi.
“Chuyện gì nghiêm trọng đến mức em cần gặp anh ngay vậy?” Dunk hỏi, giọng không giấu được sự lo lắng.
Tôi nhìn anh, do dự một lúc rồi lấy hết can đảm mở lời.
“Hôm trước… em thấy Pond đi chọn nhẫn với một người phụ nữ. Họ rất thân mật. Em không biết chị ấy là ai, nhưng Pond từng nói đó chỉ là ‘đàn chị của Dunk’. Và… anh ấy chưa từng nhắc gì về chuyện hôm đó.”
“Em chắc là người đó là Pond?” Dunk nhíu mày.
“Chắc. Không thể nhầm được. Cả tư thế, dáng người, cách anh ấy cười… tất cả.” Tôi nuốt khan. “Em… không biết mình đang đứng ở đâu nữa, anh à.”
Dunk ngồi im một lúc, rõ ràng đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh từ tốn nói.
\”Em đã liên lạc với Pond để nói rõ chưa? Dù sao chúng ta cũng cần biết sự thật trước đúng chứ?\”
Tôi lắc đầu, mắt nhìn mông lung về phía khung cửa sổ.
“Chưa… em chưa hỏi gì cả. Em sợ. Em sợ nếu thật sự anh ấy phản bội, em sẽ không chịu nổi.”
Dunk khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống, rồi anh đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
“Phuwin… đôi khi những gì em thấy không phản ánh đủ những gì đang diễn ra. Anh không nói Pond hoàn hảo, nhưng anh tin… cậu ấy không phải người dễ dàng bỏ rơi người mình đã yêu suốt tám năm.”
“Vậy chị ấy là ai? Và… tại sao Pond lại đi chọn nhẫn với chị ấy?” Tôi quay sang, nhìn anh, ánh mắt như muốn tìm một chút hy vọng.
Dunk im lặng một nhịp. Anh nhìn thẳng vào tôi, nhưng trong ánh mắt ấy, tôi thoáng thấy một điều gì đó lẩn tránh.
“Chị ấy là Namtan. Là bạn học cũ của anh ở đại học. Bọn anh từng làm việc chung trong vài dự án từ hồi còn ở Thái.” Anh ngừng một chút rồi tiếp, “Gần đây chị ấy sang đây công tác và vô tình gặp lại Pond thông qua một hội nghị về thiết bị y tế. Và giờ đang làm việc ở cùng một bệnh viện.”
\”Dạo gần đây nhóm nghiên cứu của Pond cũng đang bận, cậu ta còn phải cố gắng để về Thái với em nữa nên anh nghĩ đó là lí do tại sao Pond không liên lạc nhiều với em.\”
Tôi gật đầu, lắng nghe từng lời.
“Hôm đó chị ấy nhờ Pond đi cùng để… giúp chọn một món quà. Có thể là nhẫn, có thể là thứ gì đó chị ấy cần ý kiến từ một người khác phái. Nhưng… anh nghĩ em không nên vội nghĩ tiêu cực khi chưa nghe từ Pond.”
Dunk đã nói rất tròn trịa. Không một lời nói dối, nhưng cũng không phải là sự thật hoàn toàn.
Tôi cúi đầu, bàn tay siết chặt lại. Lòng tôi rối bời.
“Nhưng sao Pond không nói gì với em?” Tôi thì thầm.
“Chuyện đơn giản vậy, sao anh ấy lại giấu?”
Dunk mím môi. Tôi biết anh ấy đang chọn cách bảo vệ ai đó. Có thể là Pond, cũng có thể là tôi—khỏi một sự thật chưa đến lúc phơi bày. Anh ấy chỉ lắc đầu khẽ.


