Chương 7: Mối tình đầu của Thiếu tướng
Nếu không phải vì kết hôn với anh thì Alpha bên cạnh đã như ý nguyện gặp lại người trong lòng xa cách đã lâu.
——
Từ ngày đưa cơm ở quân doanh trở về. Hai người lại trở về guồng quay cuộc sống bình thường sau khi kết hôn. Đến quân doanh, cùng nhau về rồi cùng nhau nấu cơm, tối đến lại làm hoạt động người lớn nào đó. Mọi thứ cứ trôi qua yên bình như thế.
Chỉ trừ một việc.
Thỉnh thoảng Clarence vẫn sẽ nhớ đến chuyện Thiếu tướng của anh có một mối tình đầu yêu thầm 6-7 năm.
Nhưng dẫu sao giờ ván đã đóng thuyền, hai người cũng đã kết hôn. Bên người Thiếu tướng cũng chẳng xuất hiện bất cứ ai kì lạ. Mỗi ngày cuộc sống cũng chỉ vây quanh anh, nếu không họp hay tăng ca ở quân bộ thì đều trở về nhà đúng giờ cùng anh. Clarence cảm thấy vậy là đủ rồi.
Mối tình đầu gì đó chắc là chuyện quá khứ thôi. Hiện tại Omega của hắn là anh, bạn đời chính thức được pháp luật công nhận, được Bệ hạ ban hôn là anh, không có lý do gì để anh phải suy nghĩ nhiều cả.
Nghĩ thì nghĩ như vậy….
Tối hôm nay, hai người vừa dùng xong cơm tối. Sau khi Raymond rửa hết chén bát liền ra sofa cùng anh xem tin tức trên tivi. Alpha cao lớn ôm vợ mình vào lòng một cách gọn lỏn, cằm đặt trên đỉnh đầu Omega, thỉnh thoảng lại dụi mũi vào tóc anh hít ngửi, có vẻ hắn cũng chẳng chú ý mấy đến tivi mà chỉ lo hưởng thụ việc ôm ấp người trong lòng. Clarence cũng thoải mái vùi cả người mình trong lồng ngực rộng lớn của hắn, hạnh phúc hưởng thụ giây phút bình yên này.
Chợt, thiết bị truyền tin của ngài Thiếu tướng vang lên. Đặc thù nghề nghiệp khiến Raymond ngay lập tức cầm máy lên. Nhận ra âm báo là từ cái máy dành riêng cho việc cá nhân thì mới hơi thở phào. Hắn bình tĩnh mở ra, đọc xong tin nhắn thì gập lại. Hết sức không tình nguyện mà nói với cục cưng đang làm ổ trong lòng mình:
\”Tôi có việc phải ra ngoài một lát.\”
Clarence nghe thế thì giật mình:
\”Việc trong quân à?\”
Hắn lắc đầu, buông người ta ra một cách đầy luyến tiếc, đứng dậy đi ra cửa:
\”Không phải, tôi cần đi đón một người bạn.\”
Không hiểu sao tim của Clarence lại đập mạnh một cái, anh vội vã đứng lên hỏi với theo:
\”Anh đi cùng em được không?\”
Raymond có chút bất ngờ, nhưng không cần phải tách ra với vợ yêu đương nhiên vẫn là tuyệt vời nhất, hắn gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi ngồi trên phi hành khí rồi, Clarence vẫn thấy hơi mơ hồ, không hiểu đầu mình đụng vô đâu mà đòi đi theo hắn. Chỉ là trong lòng anh cứ không yên, cảm giác rằng mình nhất định đi phải đi một chuyến.
\”Có lạnh không?\” – Alpha bên ghế lái nhìn anh hỏi, ban nãy ra khỏi cửa hắn cũng đã khoác áo cho anh rồi, nhưng ban đêm trời lạnh, hắn lại chỉnh nhiệt độ trong buồng lái lên cao một chút. – \”Bến tàu cách nhà hơi xa.\”