Bước chân của Arnold vững chãi, là thiếu niên kỵ sĩ mang huyết mạch hệ hỏa, thân nhiệt hắn cao như mặt trời rực lửa, không chút keo kiệt mà tỏa ra hơi ấm nồng nhiệt.
Hơi thở Di Á nhè nhẹ phả vào bên cổ khiến da thịt Arnold run rẩy. Hắn nghiêng đầu, cố dùng khóe mắt liếc nhìn Di Á đang uể oải tựa sau lưng mình, nhưng chỉ thấy một vầng sáng dịu mờ óng ánh, hơi thở hòa tan trong làn gió ngọt ngào.
\”Di Á?\” Giọng hắn khẽ khàng, nhẹ như sợ đánh thức em.
Không có phản ứng.
\”Ngủ rồi à?\”
\”Di Á?\”
\”Tiểu mị ma?\”
\”…Bé ơi?\”
Em khẽ rên một tiếng mơ hồ như tiếng muỗi kêu, hình như còn ngẩng đầu lên cụng nhẹ vào hắn. Nhưng động tác ấy thật sự quá nhẹ, mềm như bông không có sức lực, tựa như một sợi lông vũ khẽ gãi qua tim, ngưa ngứa tê dại.
Đôi tai lộ ra giữa mái tóc đỏ của thiếu niên kỵ sĩ đỏ đậm rực rỡ, kéo dài tận đến cổ.
*
Lúc Di Á mơ màng tỉnh dậy từ cảm giác kiệt sức, em phát hiện mình đang tựa vào mép một chiếc giường gỗ cứng, trong không khí tràn ngập mùi gỗ đặc trưng của công trình bằng gỗ.
Đây là một gian nghỉ đơn sơ: một bàn, một tủ, một giường, một cửa sổ. Bức tường đối diện treo một lá cờ nhỏ in phù hiệu rườm rà. Di Á cảm thấy mình từng thấy qua phù hiệu này ở đâu đó, nhưng đầu óc trống rỗng nhất thời không nhớ ra được.
May mà có bình luận giải đáp cho em.
——Gia tộc Grand chấn danh ngàn đời, vinh quang bất diệt, là gia tộc của Arnold, đồng thời cũng là nơi Raphael sinh ra.
Vậy đây là ký túc xá của Arnold?
Di Á hơi kinh ngạc.
Em còn tưởng ký túc xá của Arnold sẽ giống như mấy tên con nhà giàu khác, phô trương, lòe loẹt, đầy rẫy những vật phẩm xa hoa ở mọi ngóc ngách. Không ngờ lại đơn giản đến mức này.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Arnold bưng suất cơm lấy từ nhà ăn của kỵ sĩ đi vào ký túc xá. Thấy Di Á đã tỉnh lại, mắt hắn sáng rực lên, vèo một cái đặt phần cơm xuống rồi nhào tới cạnh thiếu niên, chen chen chúc chúc dựa sát vào em. Người cao chân dài, cả một thân hình dài ngoằng liền vây lấy Di Á trong lòng, ôm ấp một cách lơi lỏng nhưng vẫn mang áp lực không nhỏ.
Thế mà hắn lại chẳng thấy hành vi xâm chiếm lãnh thổ này có gì sai. Còn vươn tay nghịch ngợm nhéo má em một cái, giọng điệu dập dềnh như hát ru: \”Bé ơi, mau ăn cơm nào~\”
Di Á: \”?\”
Em tròn xoe đôi mắt vốn đã to tròn, kinh ngạc: \”Anh gọi tôi là… bé ơi?\” Rõ ràng đây là cách gọi của con nít, mà em đã trưởng thành rồi, sao có thể bị gọi là bé ơi nữa chứ?
Hơn nữa, dù có gọi là \”bé ơi\” thì cũng chỉ có thể là…
Trong đầu Di Á hiện lên một mảng ánh sáng màu vàng nhạt. Em khẽ mím môi, lông mi run rẩy, hai má dần ửng đỏ.