Chiều tan học, bầu trời vẫn âm u khó tả.
Thời Ngọc bước ra khỏi khu dạy học, liền thấy tài xế đã chờ sẵn dưới lầu.
“Thiếu gia.”
Thấy Thời Ngọc, tài xế vội vàng từ xe bước xuống, cẩn thận mở ô để hộ tống cậu lên xe.
Bên trong xe, không khí ấm áp lan tỏa. Trong tủ lạnh xe, các món ăn vặt và bánh ngọt đã được chuẩn bị sẵn.
Thịnh Mẫn luôn không hài lòng khi cậu ăn vặt trước bữa cơm chính, lo ngại điều đó sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn và sức khỏe của cậu.
Thấy Thời Ngọc có vẻ đăm chiêu, tài xế giải thích: “Thiếu gia, hôm nay phu nhân không ở nhà, bà dặn tôi đưa cậu tới nhà Thịnh tiên sinh để dùng bữa.”
“Đường đi khá xa, nếu cậu đói, có thể ăn chút bánh để lót dạ.”
Thịnh tiên sinh, tất nhiên là chỉ Thịnh Huyền.
Mỗi khi Thịnh Mẫn không ở nhà, bà luôn lo lắng về chuyện ăn uống của Thời Ngọc. Vì vậy, bà thường đưa cậu đến Thịnh gia.
Chỉ cần có Thịnh Huyền ở đó, Thời Ngọc sẽ ăn được nhiều hơn bình thường, thậm chí thêm nửa bát cơm.
“Mẹ đi đâu rồi?” Thời Ngọc từ tốn dời ánh mắt khỏi tủ lạnh.
Tài xế đáp: “Tiên sinh đang có công việc ở Úc và gặp phải một chút rắc rối, cần phu nhân đến giúp đỡ.”
Con cái nhà Thịnh gia đều giỏi kinh doanh và chính trị. Dù Thịnh Mẫn đã lùi về hậu phương để chăm sóc Thời Ngọc, nhưng uy danh trên thương trường của bà thời trẻ vẫn còn vang dội.
Dù đã qua nhiều năm, khi Yến gia gặp khó khăn, vẫn cần bà đứng ra giải quyết.
Thời Ngọc chỉ “ừ” nhẹ, không chạm vào đồ ăn trong tủ lạnh, mà nửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một giờ sau, mưa đã tạnh và họ cũng đã đến Thịnh trạch.
Thịnh trạch nằm ở vùng ngoại ô phía nam thành phố, vượt qua con đường quốc lộ được canh gác nghiêm ngặt, rồi tiếp tục tiến qua khu rừng xanh tươi trong khoảng vài chục phút, cuối cùng cũng thấy ngôi biệt thự đồ sộ.
Quản gia đã đứng chờ sẵn ở cổng từ lâu. Khi thấy chiếc Bentley đen chở Thời Ngọc tiến đến, ông lập tức bước lên, cúi người chào với nụ cười: “Lâu rồi không gặp, thiếu gia.”
“Bác Năm .” Thời Ngọc khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng cất lên.
Tài xế phía trước lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu. Thiếu niên vừa nãy còn uể oải trên ghế, giờ đây nụ cười rạng rỡ đã bừng sáng trên khuôn mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp và sắc sảo của Thời Ngọc dần thư giãn, đôi mắt dài và hẹp thoáng ửng lên một màu hồng phấn mỏng, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Hai lúm đồng tiền mềm mại hiện lên ở hai bên má, cậu trông chẳng khác gì một tiểu vương tử chưa hiểu rõ sự đời, toát lên khí chất tự phụ ngây thơ.
Quả thật, Thời Ngọc ở Thịnh gia và Thời Ngọc ở Yến gia giống như hai người khác nhau hoàn toàn.
Một người thì dịu dàng, thuần thiện, người kia lại đầy âm u, khó đoán.