\”Nó không thể xóa thứ gì đó nếu nó không thuộc về vòng lặp này.\”
Câu nói của Santa vang vọng trong đầu tất cả mọi người.
Nếu \”nó\” có thể xóa trí nhớ của họ, xóa mọi dấu vết của những vòng lặp thất bại, thì cách duy nhất để thoát ra là gửi một thông điệp ra bên ngoài.
Một thứ gì đó không thuộc về vòng lặp này.
Một thứ không thể bị xóa.
\”Chúng ta phải làm gì?\” Book hỏi, giọng nghẹn lại.
Santa nhìn quanh phòng.
Những mảnh giấy cháy dở.
Những dòng tin nhắn chưa đọc.
Những bức thư bị bỏ quên.
Những thứ này đều từng là thông điệp của họ gửi cho chính họ.
Nhưng tất cả đều bị \”nó\” tìm thấy và xóa dần theo thời gian.
Lần này, họ phải gửi một thông điệp mà nó không thể nào xóa được.
Một dấu vết không thể bị thay đổi.
—
Junior nhíu mày, trầm tư.
\”Nếu nó có thể xóa mọi thứ liên quan đến ký ức của chúng ta…\”
Perth siết chặt tay Santa. \”Thì chúng ta phải để lại thứ gì đó không nằm trong ký ức.\”
Một thứ không thể bị lãng quên.
Một thứ tồn tại bên ngoài suy nghĩ của con người.
\”…Thông tin vật lý,\” Marc lẩm bẩm. \”Một thứ không phải là ký ức. Một thứ tồn tại trong thực tế, chứ không phải chỉ trong đầu chúng ta.\”
Đột nhiên, mắt Santa sáng lên.
\”Chúng ta phải khắc nó vào một nơi không thể xóa.\”
Mọi người nhìn cậu chằm chằm.
\”Ý em là gì?\” Force hỏi.
Santa nuốt nước bọt.
\”Những thứ như giấy, tin nhắn, email… tất cả đều có thể bị thay đổi. Nhưng còn cơ thể chúng ta thì sao?\”
Một sự im lặng kéo dài.
Mark mở to mắt. \”Em đang nói là—\”
Santa gật đầu.
\”Chúng ta phải khắc thông điệp này lên chính cơ thể mình.\”
Một vết sẹo.
Một hình xăm.
Một thứ không thể bị xóa dù trí nhớ của chúng ta có bị xóa sạch.
\”Nếu nó không thể làm cho cơ thể chúng ta biến mất…\” Perth thì thầm, \”thì nó cũng không thể làm cho một dấu vết trên cơ thể biến mất.\”
Junior nghiến răng. \”Vậy thì làm thôi.\”
Không còn thời gian để do dự nữa.
—
Họ dùng bất cứ thứ gì có thể tìm thấy.
Một lưỡi dao cạo.
Một mảnh kim loại sắc bén.
Một cây bút xăm cũ kỹ tìm thấy trong ngăn kéo.
Không ai kêu lên đau đớn.
Mỗi người đều khắc một dấu vết nhỏ lên cơ thể mình.
Một chữ cái.
Một con số.
Một hình biểu tượng.
Không ai biết rõ họ đang viết cái gì, nhưng họ biết một điều:
Họ phải để lại một thứ gì đó.
Một thứ sẽ nhắc họ nhớ rằng họ đã từng biết cách thoát ra.
Bởi vì nếu kế hoạch này thất bại…
Nếu họ lại quên…
Thì ít nhất, lần sau, họ sẽ tự hỏi tại sao mình có những dấu vết này.
Và có thể, họ sẽ nhớ ra.
Một lần nữa.
—
Ngay khi tất cả mọi người hoàn thành việc khắc dấu vết lên cơ thể mình, mọi thứ bỗng nhiên rung chuyển.
Căn phòng biến dạng.
Bóng tối tràn vào.
Tiếng thì thầm vang vọng.
\”Chúng mày đang làm gì vậy?\”
Santa siết chặt tay Perth.
\”Nó đang nhận ra rồi,\” cậu nói nhanh. \”Chúng ta phải gửi đi trước khi nó kịp ngăn lại!\”
Junior lập tức cầm điện thoại lên, bắt đầu ghi âm.
Nhưng ngay khi cậu bấm nút—
Điện thoại phát nổ.
Mọi thứ bắt đầu sụp đổ.
Bóng tối nuốt chửng tất cả.
Santa hét lên.
Perth kéo cậu vào lòng.
Và rồi—
Tất cả đều rơi vào hư vô.
—
Ánh sáng.
Mùi thuốc sát trùng.
Tiếng máy đo nhịp tim.
Santa mở mắt.
Trần nhà trắng xóa.
Những giọng nói xa xăm.
Perth, Force, Mark, Book, Marc, Poon, Junior.
Cậu chớp mắt.
Rồi cậu nhận ra.
Mọi người đều ở đây.
Tất cả bọn họ đều tỉnh lại.
Họ đã thoát ra.
Nhưng thoát ra bằng cách nào?
Tại sao họ vẫn còn nhớ?
Cái gì đã phá vỡ vòng lặp?
Santa ngồi bật dậy, tim đập điên cuồng.
Cậu nhìn xuống cánh tay mình.
Và rồi cậu thấy.
Một vết sẹo nhỏ.
Hình dạng không rõ ràng.
Nhưng ngay khi nhìn thấy nó—
Santa nhớ lại tất cả.
Cậu hít một hơi thật sâu, mắt mở lớn.
Vòng lặp đã kết thúc.
Nhưng ai đó… hoặc thứ gì đó…
Đã kéo họ ra khỏi đó.
Ai?
Và tại sao?
Cậu quay sang nhìn những người bạn của mình.
Tất cả đều có một vết sẹo nhỏ trên cơ thể.
Tất cả đều nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác.
Santa thì thầm.
\”Chúng ta đã thật sự thoát ra chưa?\”