Santa không chết ngay lập tức.
Khoảnh khắc mà mọi người trong vòng lặp trước nghĩ rằng cậu đã trút hơi thở cuối cùng, cơ thể cậu không còn nằm ở đó nữa.
Cậu bị kéo đi.
Đó là một không gian trống rỗng, lạnh lẽo, không có ánh sáng hay âm thanh.
Không phải thiên đường. Không phải địa ngục. Không phải hư vô.
Mà là một nơi không thuộc về bất cứ đâu.
Santa đã vùng vẫy, cố gắng thoát ra, nhưng không có điểm tựa nào cả. Không có không khí để thở, không có trọng lực để đứng.
Cậu bị mắc kẹt trong sự tĩnh lặng vô tận.
Cho đến khi—
Một âm thanh vang lên.
\”Cậu không thể thoát khỏi đây.\”
Giọng nói không có cảm xúc. Không có hình dạng. Không có nguồn gốc.
Santa không thể nhìn thấy ai đang nói.
\”Cậu không phải là người đầu tiên. Và cũng sẽ không phải là người cuối cùng.\”
Cậu run rẩy.
\”Người đầu tiên…?\” Cậu lẩm bẩm.
Không có câu trả lời.
Nhưng những hình ảnh mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trong không gian tối đen.
Một bàn tay cắt ngang màn đêm.
Những đôi mắt trống rỗng.
Những sợi dây thời gian bị đứt đoạn.
Và—
Một hình bóng quen thuộc.
Santa đông cứng.
Không… Không thể nào…
Nhưng đó chính là Santa.
Là chính cậu.
Một Santa khác.
Một Santa với mái tóc đỏ dài hơn một chút, quần áo rách nát, cơ thể đầy vết thương.
Một Santa đang tuyệt vọng nhìn về phía cậu.
Cậu ấy đang nói gì đó.
Santa cố gắng đọc khẩu hình.
\”Đừng—\”
\”Đừng để nó lặp lại.\”
Rồi hình ảnh biến mất.
Santa cảm giác như mình đang rơi.
Cậu vươn tay ra, cố bám lấy một thứ gì đó.
Nhưng không có gì cả.
Cậu rơi xuống, xuống mãi—
Cho đến khi tỉnh lại trong vòng tay của Junior, khi vòng lặp khởi động lại lần nữa.
—
Bây giờ, đứng giữa căn phòng với những mảnh gương rạn nứt phản chiếu vô số kết cục thảm khốc, Santa rùng mình khi nhớ lại.
\”Em đã bị kéo vào nơi đó.\” Cậu thì thào. \”Và em đã thấy chính mình.\”
Perth nắm chặt lấy tay Santa. \”Thấy chính mình?\”
\”Phải.\” Cậu nuốt khan. \”Một em của vòng lặp trước.\”
Mọi người cứng đờ.
\”Vậy… tất cả những vòng lặp trước đều dẫn đến đó sao?\” Mark hỏi, giọng khàn khàn. \”Chúng ta cứ lặp lại mãi, nhưng không ai thực sự biến mất?\”
Không ai trả lời.
Nhưng Santa cảm thấy lạnh sống lưng.
Không phải ai cũng có cơ hội thoát ra như cậu.
Nếu cậu không nhận ra điều đó ngay giây phút cuối cùng—
Nếu cậu không tự cắt tóc mình để để lại một dấu vết, dù nhỏ bé nhất—
Có lẽ cậu đã không còn ở đây nữa.
—
Junior bỗng nhiên lên tiếng.
\”Santa.\” Giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ. \”Em nói rằng có một giọng nói trong không gian đó.\”
Santa gật đầu, nuốt nước bọt. \”Phải.\”
\”Giọng nói đó có nói nó là ai không?\”
\”…Không.\”
Junior siết chặt nắm tay.
\”Vậy thì nó không phải một \’kẻ\’ nào cả.\”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Junior.
Anh hít sâu, rồi nói rõ ràng từng chữ.
\”Thứ mà chúng ta đang đối mặt không phải là một con người. Không phải một thế lực có ý thức. Nó không có tên, không có hình dạng. Nó chỉ đơn giản là vòng lặp.\”
Không gian xung quanh rung chuyển lần nữa.
Như thể lời của Junior đã chạm đến một sự thật cấm kỵ.
Santa cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Vòng lặp.
Chính vòng lặp đã kéo cậu vào nơi đó.
Chính vòng lặp đã ngăn cậu nói ra sự thật.
Chính vòng lặp đã khiến tất cả mọi người phải chịu đựng những số phận khủng khiếp.
Mà không ai biết lý do tại sao.
—
Nhưng…
Santa biết cách thoát ra.
Cậu đã nhận ra ngay giây phút cuối cùng, trước khi cơ thể bị hút vào khoảng không vô tận.
Lý do vòng lặp cứ lặp đi lặp lại—
Lý do Santa không thể nào chết dứt khoát mà luôn bị kéo trở lại—
Lý do Junior luôn là người duy nhất còn lại để tìm ra cách sửa chữa tất cả—
Bởi vì…
Bọn họ không phải là những người đầu tiên.
Đã có những người khác.
Những người đã từng bị mắc kẹt trong vòng lặp này trước họ.
Những người đã tuyệt vọng cố gắng sửa chữa thực tại.
Những người đã thất bại.
Những người đã bị xóa bỏ hoàn toàn, đến mức không còn bất kỳ dấu vết nào trong dòng thời gian.
Nếu họ không tìm ra cách thoát khỏi vòng lặp lần này—
Thì lần tới, có thể sẽ không còn ai nhớ đến họ nữa.