Pond cúi xuống, đôi mắt trầm mặc nhìn chằm chằm vào em trai vừa mới tỉnh lại. Anh kéo ghế ngồi đối diện với giường bệnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn chút xót xa. Omega đành ngồi yên nhìn anh trai trong sự im lặng
\”Anh khâu cho em năm mũi, xin lỗi, anh không cố ý\” Pond thở dài, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của em trai
\”Em biết\” Santa đáp lại, bình thản như nước hồ mùa thu phẳng lặng, đôi mắt khép hờ không thể hiện cảm xúc gì
Pond bắt đầu câu chuyện, giọng nhẹ nhàng nhưng đậm nét nghiêm khắc, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở vết cắn mờ nhạt sau gáy của omega, vết tích ấy tựa một vết khắc câm lặng, tàn nhẫn nhưng chân thực như lời tuyên bố về một ràng buộc vô hình mà chẳng cần lời nói
\”Vết cắn sau gáy em là thế nào?\” alpha cất giọng trầm thấp, nghiêm nghị đến lạnh người, như nỗi cơn thịnh nộ âm thầm cuộn trào trong biển cả
Em nhìn anh trai, ánh mắt không chút lảng tránh như thể đã chấp nhận tất cả hệ quả của sự im lặng này. Omega không tỏ ra lúng túng hay bất an mà bình thản đón nhận, tựa như một tấm gương trong suốt phản chiếu mọi phán xét nhưng không mảy may phản ứng
Alpha nhướn mày, cất giọng trầm mặc, xòe bàn tay ra chỉ vào mỗi ngón tay \”Để anh nghĩ lí do cho em nhé, Perth bị mù? Say rượu? Hay bị bệnh nghiêm trọng đến mức phải cắn em để hồi phục?\”
Lời nói của omega nhẹ nhàng như nét cắt mong manh trong đêm tối \”Anh thấy lý do nào hợp lý hơn?\”
Pond nhìn Santa chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm ấy là một sự nghiêm khắc đan xen cảm giác bất lực \”Không lý do nào cả, vậy nên, sự thật là gì vậy?\”
Santa không đáp, đôi mắt em lặng lẽ chứa đựng sự bình yên của người đã chấp nhận đối diện với mọi hậu quả, như người đứng giữa trận cuồng phong nhưng không hề nao núng, một lòng tựa vào sự kiên định của bản thân. Im lặng của em, đôi khi, còn nặng hơn cả những lời nói
\”Bây giờ ngay cả nói chuyện với anh mà em cũng không muốn à?\” ngón tay anh hơi siết lại, giọng nói hạ xuống mềm mại hơn một chút
Santa cúi đầu, đôi mắt tối thẳm như mặt hồ sâu không đáy, đôi môi mím chặt, không sự bình thản như ban đầu vì omega biết rằng hành trình em chọn là con đường lặng lẽ và cô độc
\”Em xin lỗi, anh Pond…em xin lỗi\”
Đôi vai nhỏ bé không khỏi rung lên chút nhẹ, sự mạnh mẽ của em dần nhạt đi trước người thân của mình, âm thanh mang theo chút nghẹn ngào khó diễn đạt
Pond lặng người nhìn em, lòng anh đau thắt trước sự kiên cường có phần bướng bỉnh của đứa em trai mà anh luôn yêu thương, ánh mắt anh thấm đẫm nỗi xót xa như muốn tìm kiếm một phần sáng sủa trong hình hài đã bị vùi dập của em trai. Anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay của omega, cảm nhận được sự gầy guộc và mệt mỏi nhưng cũng không thiếu phần kiên cường trong cơ thể nhỏ bé ấy
\”Những gì em đã trải qua, anh biết không hề dễ dàng, vì thế, anh không muốn thấy em phải sống như thế này\”
Santa chỉ biết im lặng, những lời của Pond như một dòng suối mát chảy vào tâm hồn em đánh thức những khao khát sâu thẳm được yêu thương và trân trọng mà em đã mang theo bên mình, thứ mà em luôn mong cầu được hưởng ở một thời điểm nào đó, nơi mà em đã bị vụn vỡ bởi những nỗi đau không thể diễn tả bằng lời