Không gian tại hội nghị tầng cao nhất dường như ngừng lại khi hai thân ảnh xứng đôi đứng đối diện nhau, giữa khung cảnh đầy tráng lệ và lung linh nơi từng luồng ánh sáng màu ấm nhẹ nhàng rơi xuống như vũ khúc của thiên nhiên đang nhảy múa quanh họ. Bước chân của alpha tây trang đen như lướt trên mặt đất, dù không ai thấy rõ, dường như mỗi bước đi đều mang theo trọng lượng của vô số lời hứa thầm lặng nhưng vẫn nhẹ tựa hơi thở giữa giây phút hạnh phúc này.
Omega trong bộ đồ trắng xinh đẹp, ánh mắt long lanh như một giọt nước sắp tràn khiến không gian xung quanh trở nên mơ hồ như thể chính bản thân thời gian cũng bị cuốn vào sự hồi hộp, ngọt ngào của khoảnh khắc này.
Dưới ánh sáng vàng nhạt của những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, người chủ trì buổi lễ khẽ nâng giọng như thể mọi âm thanh của vạn vật cũng nín lặng để lắng nghe từng lời thiêng liêng. Tiếng vỗ tay vang lên, như hòa nhịp cùng bản giao hưởng của tiếng pha lê khẽ chạm vào nhau thêm phần lộng lẫy và kiêu sa
Nụ cười của Santa nhẹ nhàng như sương mai, Santa hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, khi thấy anh trai của mình cuối cùng cũng đạt được thứ mà mọi alpha đều khao khát — một gia đình, một mái ấm, một người bạn đời gắn kết với mình mãi mãi.
Đó không chỉ là niềm vui cho anh trai, mà là sự thức tỉnh của một khao khát mơ hồ, âm ỉ từ lâu. Em khẽ cúi đầu, một luồng gió mát nhẹ thổi qua nhưng thay vì làm dịu đi cơn nóng trong lòng, nó chỉ càng làm nổi bật lên cảm giác trống trải mà em không thể nào lấp đầy. Ánh mắt omega mờ dần, không phải vì đau khổ mà vì cái thực tại phũ phàng cứ mãi bám lấy trái tim em như một cơn mưa dai dẳng không ngừng
Có lẽ nếu quay ngược lại về quá khứ, em cũng sẽ giống anh trai, sẽ mơ đến ngày mình được đứng đó dưới ánh sáng rực rỡ, tay trong tay với người mình yêu.
Ở phía trước, mẹ của Santa, người phụ nữ luôn thanh lịch và điềm tĩnh khẽ đặt tay lên ngực, đôi mắt dịu dàng và đầy tự hào dõi theo anh trai của em, Pond, giờ đã chính thức lập gia đình. Ánh mắt bà rực sáng hạnh phúc nhưng cũng không thiếu phần hoài niệm như thể đang gợi nhớ đến những ngày tháng dài mà bà đã nuôi nấng và che chở cho những đứa trẻ của mình. Bên cạnh bà là người chồng — một người đàn ông trung niên có dáng vẻ vững chãi.
\”Santa, khi nào thì tới lượt con vậy? Đẹp trai thế này, chắc cũng sắp có tin vui rồi chứ nhỉ?\”
Vài người bạn của gia đình sau khi chúc mừng Pond đã hướng ánh nhìn sang Santa, những câu hỏi quen thuộc bắt đầu vang lên. Santa vẫn mỉm cười, một nụ cười lịch sự nhưng có phần xa cách. Omega đã nghe những câu hỏi như thế từ lâu, từ những bữa tiệc trước đây, trước khi Santa kịp đáp, mẹ bước tới, khéo léo đặt tay lên vai em như một cách bảo vệ
\”Ôi, Santa nhà tôi còn nhỏ, mọi thứ đều cần phải có thời gian, đúng không?\”
Bà cười nhẹ, lời nói của bà mềm mại nhưng chắc chắn. Khi tiếng nói nhẹ nhàng của mẹ vang lên, ba của Santa cũng tiếp lời
\”Đúng vậy\” ông nói, giọng trầm ấm \”Santa không cần phải vội vàng. Mỗi người có một hành trình riêng và hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến cùng một thời điểm\”