Thời tiết đầu tháng 4 ở Seoul cứ lấp lửng, sáng nắng nhẹ mà chiều đã kéo mưa bụi. Không khí không lạnh nhưng đủ để khiến Doran viện lý do \”gió lớn\” mà trùm kín cổ mỗi khi ra ngoài. Là để tránh gió thật, nhưng cũng là để che đi vết đánh dấu đang mờ dần sau miếng dán ngăn pheromone và dấu hickey bên xương quai xanh.
Sáng hôm ấy, khi ánh nắng lặng lẽ rọi qua khe rèm cửa. Doran mở mắt, phát hiện bản thân vẫn trong vòng tay Oner. Cậu nhóc mặt mũi còn ngái ngủ, nhưng thấy anh nhìn, liền mỉm cười như mèo con được vuốt ve.
“Hyung dậy rồi?”
“Ừ” Doran đáp, giọng khàn khàn.
Cả hai đều im lặng một lúc, trước khi Doran buột miệng: “…Chuyện tối qua, chỉ là để giúp anh ổn định thôi, đúng không?”
Oner cụp mắt, nhưng lại cười: “Vâng. Là để anh ổn định.”
Nhưng cậu không nói rằng, từ lúc bị kéo vào vòng tay anh, tim cậu đã đập loạn. Và cả đêm qua, không phải chỉ là bản năng, mà còn là… cảm xúc thật.
Cũng hôm đó, Doran luôn cố gắng giữ khoảng cách với Oner. Không phải vì hối hận mà là vì sợ bản thân sẽ không thể dừng lại nếu bước thêm một bước nữa. Nhưng mọi nỗ lực giữ khoảng cách đều đổ sông đổ bể, bởi vì cái người cần tránh kia… hoàn toàn không có ý định bị né.
“Hyung, miếng dán ngăn mùi sắp rơi rồi kìa, em thay cho?”
“Hyung, hôm nay hình như anh hơi sốt, để em kiểm tra tuyến thể thử nhé?”
“Hyung, hình như anh lại lắc lư lúc đánh răng…”
Oner cứ thế, viện đủ thứ lý do trời ơi đất hỡi để được chạm vào anh, được đứng gần thêm vài phân, được cúi xuống ghé sát tai nói mấy câu khiến tim người khác đập sai nhịp.
Doran thì ngoài mặt luôn lườm nguýt, tay đẩy ra nhưng chẳng lần nào thật lòng đẩy đi cả. Mùi pheromone dịu nhẹ của Oner như thứ thuốc an thần khiến đầu óc anh tĩnh lại mỗi khi hỗn loạn, khiến dạ dày bớt quặn lên mỗi lần lo âu. Không rõ từ bao giờ, việc Oner đến gần đã trở thành một loại cứu rỗi.
Và không chỉ có cơ thể Doran phản ứng tốt hơn mà cả sự ăn ý trong trận đấu cũng trở nên đáng kinh ngạc.
“Lần này combo của Doran với Oner mượt thật sự!\”
Sau trận scrim cuối cùng trước mùa giải chính thức, cả đội xúm lại xem replay mà gật gù liên tục. Nhưng Doran thì chỉ ngồi im lặng lau bàn phím, còn Oner dựa ghế, cười mỉm như người đã biết trước câu trả lời.
Sự gắn kết này đâu phải tự nhiên mà có.
Là từ những đêm tập luyện muộn, lúc mọi người đã ngủ còn hai người vẫn im lặng ngồi cạnh nhau.
Là từ sự im lặng đồng tình giữa hai người rằng đây là bí mật, chỉ thuộc về họ.
Cuối cùng, sao bao ngày chăm chỉ luyện tập thì mùa giải cũng đã đến.
Phía sau hàng ghế khán giả, nơi đội tuyển T1 đang đứng chờ để lên sân khấu của LCK, không khí phảng phất chút hồi hộp. Trận đầu tiên của T1 trong mùa giải 2025 sắp bắt đầu, đối thủ là DRX, nhưng với Oner, điều cậu quan tâm lại không nằm trên sân khấu.