Có thể nói, ngoài Faker là anh cả đã trưởng thành từ lâu thì Doran có lẽ là người kiên nhẫn và dịu dàng nhất trong đội hình T1 hiện tại, nhưng cũng là người… hay để bụng nhất. Mà đặc biệt là những chuyện liên quan đến Oner, người yêu bé bỏng đang ốm của anh.
Sau một đêm không ngủ trọn vẹn vì phải canh chừng từng hơi thở của Oner trong bệnh viện, sáng hôm sau, Doran vẫn phải gượng dậy, lên lịch trình quay content cho LCK. Bình thường quay hình với tổ quay của giải đã đủ mệt, nhưng hôm nay còn phải mang theo cả trái tim lộn xộn, cứ nhớ nhớ quên quên về một người ở xa đang ốm, đang gầy, đang chẳng còn sức phản kháng gì nếu có chuyện gì xảy ra thêm.
Vừa thay trang phục, vừa chỉnh tóc trước gương, Doran đã gọi điện.
Lúc makeup, gọi tiếp.
Lúc ngồi chờ set máy, gọi tiếp.
Cứ mỗi lần có thời gian trống là lôi điện thoại ra gọi.
“Anh xong chưa?” giọng cậu vang lên ở đầu dây bên kia, khàn khàn như thể cổ họng vẫn còn đau.
Doran thở dài, giọng nhỏ đi hẳn: “Còn một đoạn nữa. Em uống thuốc chưa?”
“Uống rồi…”
“Ăn gì chưa?”
“Cũng ăn rồi…”
“Có thật không?”
“…Thật mà.” Oner ngập ngừng, giọng như đang nhìn xuống chân mình.
Doran hừ nhẹ. Không tin. Cậu mà ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn thì chắc mặt trời chắc mọc ở hướng bắc luôn quá.
Một lúc sau thì Zeus tới. Có lẽ vì cả hai cùng là toplaner nên lịch quay của họ được sắp gần nhau. Cậu em trông tươi tỉnh, tay cầm theo cốc đồ uống gì đó có lớp kem trắng mịn trên miệng ly. Vừa tới, Zeus đã cười toe:
“Em nghe nói Oner với Keria nhập viện hả anh?”
Doran hơi ngạc nhiên. “Sao em biết?”
“Thì \’Tuyển thủ Gumayusi\’ kể em, mà hình như bệnh giống nhau nữa hả.” Zeus ngồi xuống bên cạnh, chống cằm. “Mà đúng rồi, cái này em nói mới nhớ… năm kia, tụi em cũng bị y chang luôn!”
“Thật á?”
“Thật. Cả team hồi đó đi ăn hải sản, kiểu sashimi ấy. Xong rồi cả năm đứa, từ Sang-hyeok hyung đến Min-seok hyung, đều lăn ra đau bụng. Phải nghỉ scrim hết mấy ngày. Ai cũng thề sống thề chết là từ giờ cạch mặt món đó.”
Zeus ngưng một nhịp, rồi cười khổ: “Vậy mà cuối cùng… Sang-hyeok hyung lại rủ đi ăn tiếp ha, ảnh không tởn hay gì. Làm như tình yêu bất diệt với Haidilao dị.”
Doran nghe tới đây thì mặt bắt đầu sầm xuống. Anh cười, nhưng là kiểu cười của người vừa nghe xong bản án tử hình cho… niềm tin.
\”Ý em là, Hyeon-joon từng bị rồi mà vẫn đi ăn lại à?\”
Zeus gật đầu: \”Hồi đó còn xỉu lên xỉu xuống. Thế mà vẫn đi ăn lại đấy ạ. Công nhận là hay thật, giờ em nhắc còn không dám nhắc.\”
Doran không nói gì thêm. Chỉ gật gù, im lặng mà lòng thì như có lửa đốt.
Quay xong, anh trở về ký túc xá.