Chương 20: Trừng phạt tự chơi âm hộ! Nữ phụ vừa sờ vừa run rẩy, tủi thân khóc nức nở không kiềm chế được mà phun nước
Buổi hẹn gặp mặt của hai người kết thúc tại khóa bỏng của bệnh viện.
Cũng may Chu Đan không có việc gì, bác sĩ nói vết thương ở tay một thời gian mới có thể tốt hơn.
Mộc Trạch Tê còn nhớ chuyện của Nghiêm Kỷ nên chào tạm biệt.
Chu Đan và Mộc Trạch Tê vẫy tay tạm biệt, nhìn bóng lưng cô đi xa.
Mộc Trạch Tê thấy không có người, mới lộ ra sự lo lắng.
Cô gọi lại nhiều lần cho Nghiêm Kỷ, nhưng đều không bắt máy. Sau đó Mộc Trạch Tê gửi mấy tin nhắn, giải thích lý do của sự việc.
Nghiêm Kỷ vẫn không trả lời.
Nghiêm Kỷ tức giận, thì sẽ không thích nói chuyện. Mộc Trạch Tê đanh phải chờ.
Buổi tối lúc nấu cơm.
Trong lúc cô đi mua nguyên liệu nấu ăn, cô lại nói chuyện điện thoại với mẹ, tâm trạng của Vạn Dung đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Vui vẻ nói bệnh viện đã đưa ra các phương án điều trị, vì bệnh tình của bà nội đặc biệt, có ý nghĩa nghiên cứu nên không cần tốn nhiều chi phí.
Vạn Dung rất vui vẻ và thoải mái.
Mộc Trạch Tê yên lặng lắng nghe, đâu có ý nghĩa nghiên cứu gì, không cần tốn bao nhiêu tiền.
Là Nghiêm Kỷ ở sau lưng trả phần lớn chi phí, lấy quyền thế của nhà họ Nghiêm, bệnh viện phối hợp diễn trò, nói có ý nghĩa nghiên cứu.
Quyền thế là thứ thật sự kinh ngạc, hoàn toàn không để lại dấu vết, cứ như vậy mà giấu đi.
Mộc Trạch Tê lo sợ bất an, chỉ sợ mình thiếu nợ Nghiêm Kỷ, sợ mình thật sự khó có thể trả hết được.
Hai người sẽ không có ngày bình đẳng.
Mộc Trạch Tê một mình đi mua nguyên liệu, đang chuẩn bị trở về nấu cơm, lúc mở cửa, Mộc Trạch Tê vẫn nhìn điện thoại di động, vẫn không trả lời.
Mộc Trạch Tê thở dài, sau khi vào nhà thì chuẩn bị đóng cửa lại.
Một đôi tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên kéo cửa lại, cửa bị chặn lại, lập tức không đóng được.
Mộc Trạch Tê thiếu chút nữa bị dọa chết, túi nhựa trên tay đều rơi xuống đất, cô cho rằng cái gì theo đuôi vào nhà cướp bóc linh tinh.
\”Đừng sợ, là tôi.\” Tiếp theo thân bóng dáng thẳng quen thuộc chen chúc vào khe hở cửa đi vào.
Mộc Trạch Tê kinh hoảng: \”Nghiêm Kỷ!\”
Sau khi nhìn thấy đó là Nghiêm Kỷ, bây giờ Mộc Trạch Tê càng sợ hơn.
Đặc biệt là sau khi Nghiêm Kỷ vào, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê từ trên xuống dưới.
Mộc Trạch Tê chủ động mở miệng phá vỡ bế tắc, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, lấy lòng nói: \”Nghiêm Kỷ cậu về rồi sao? Cậu về từ khi nào vậy?\”