[Nữ A Nam O] Nhân Gian Lưu Phóng Giả (Tinh Hà Đản Thát) (Edit) – Chương 15. Từ Công chúa đến Nữ vương – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Nữ A Nam O] Nhân Gian Lưu Phóng Giả (Tinh Hà Đản Thát) (Edit) - Chương 15. Từ Công chúa đến Nữ vương

\”Em làm được rồi.\”

329 bỗng nhiên mở mắt.

Hắn vẫn không thể ngủ ngon. Dù đang nằm trên chiếc giường thoải mái nhất, những thứ rối bời trong đầu cũng khiến hắn không làm sao yên giấc được. Có khi hắn nằm mơ mơ màng màng, mơ thấy khói lửa và máy bay. Đó cũng chẳng phải hồi ức đã qua, chỉ là chiếu lại những phóng sự đã xem ban ngày thôi.

Nhưng những thứ này, khuôn mặt trong phòng ngủ tối tăm vẫn tươi đẹp như ngày xuân, đôi tay đặt trên gương mặt, vuốt ve gò má 329, rõ ràng không phải hồi ức, cũng không phải mộng cảnh.

Là Á Toa.

Cô ngồi trên người 329, cúi người tựa trán mình lên trán hắn. Họ gần nhau đến thế, 329 có thể ngửi được hương cỏ xanh và sữa bò, mùi hương quen thuộc này khiến hốc mắt hắn bỗng dưng nóng lên. Đến giờ khắc này, hắn mới phát hiện ra mình rất nhớ Alpha của mình. Lần trước họ thân mật thế này đã cách quá lâu, trong thời gian đó xảy ra quá nhiều chuyện, quả thực dường như đã cách mấy đời. Khi bờ môi Á Toa từ trên cằm lướt tới môi hắn, nụ hôn thuần khiết rơi xuống, 329 mới cảm thấy kiệt sức, không muốn nói câu nào.

Hắn chỉ hé miệng ra.

Như nhận được lời mời, Á Toa ôm lấy khuôn mặt hắn, liếm vào trong miệng hắn. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt cuốn lấy lưỡi hắn, quét qua toàn bộ khoang miệng, nóng bỏng nhưng vẫn không có ý vị tình sắc nào, tựa như mèo nhà cọ xát ống quần, thề phải bao bọc cả người bạn bằng mùi của nó. 329 vô thức ôm eo cô, vòng eo thiếu nữ vẫn hoàn toàn mềm mại như trước đây, không dao súng, không giáp trụ. Cô dùng một tay gỡ búi tóc, mái tóc đỏ tung ra như thác nước, che khuất khoảng trời sao phía trên 329. 329 nhắm mắt lại, mặc cho tấm màn đỏ che khuất tầm nhìn.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất muốn ngủ, tựa như một con súc vật bị đeo bịt mắt, lừa mình dối người mà chuẩn bị chìm vào giấc ngủ trong bóng tối. Hắn quá mệt mỏi, ngay cả khi bàn tay của người trên thân đặt lên cổ hắn, ngay cả khi cuống họng thắt lại khiến hắn hô hấp khó khăn, hắn cũng không giãy dụa, thậm chí không mở mắt.

\”Rắc\” .

Âm thanh đứt gãy phá vỡ sự yên tĩnh, trong một giây ngắn ngủi, 329 cho rằng thứ bị bẻ gãy chính là xương cổ của mình. Thế nhưng áp lực trên cổ đã biến mất, hắn lại bắt đầu hô hấp. Có vật gì đó… 329 mở mắt ra, nhìn thấy chiếc vòng kim loại đã gãy trong tay Á Toa.

Chiếc vòng cổ của kẻ bị lưu đày đã trói buộc 329 gần hai năm, vốn nên tiếp tục ở đó hơn ba mươi năm nữa, đã bị tuỳ tiện lấy xuống như thế. Đáng lẽ nó không thể bị phá hủy, đáng lẽ kẻ bị lưu đày sẽ mất mạng ngay khi nó bị hư hại, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Á Toa đeo đôi găng tay quân dụng ấy, ngón tay mảnh khảnh gập lại, vòng kim loại liền bị bẻ thành sắt vụn, bắn ra tia lửa điện lách tách. Cô ném vật trong tay sang một bên, như ném một mớ giấy lộn.

329 vội vàng thở dốc, cái cổ đã lâu chưa tiếp xúc với không khí trong chốc lát thấy lạnh, rồi nóng lên – Á Toa ngậm lấy hầu kết của hắn, khiến hắn không thể động đậy, tựa như một con mèo bị tóm cổ. Đầu óc của hắn loạn thành một mớ, vô số câu hỏi chất chứa bên miệng, nhất thời chẳng thốt nổi nửa câu. Ngược lại Á Toa luôn nói chuyện, cô thì thầm liên miên giữa những nụ hôn \”không có việc gì\”, \”kết thúc rồi\”, \”suỵt\”. Cô nói: \”Năm sau, em sẽ là Quan chấp chính.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.