Edit by Náppu
*
Rừng rậm món quà tốt nhất đại lục thú nhân danh cho các thú nhân.
Lâm Kiều dọc theo đường đi gặp được vô số loài chim, côn trùng, sóc…, giống loài phong phú, làm khơi dậy đói khát của nhóm mèo lớn.
Động vật kiếp trước, có vài loài phải sinh tồn trong hoàn cảnh cực đoan, tỷ như cao nguyên cùng sa mạc, phải trả giá đại giới mới có thể bắt được đồ ăn.
“Đây là nơi hái anh đào?” Lâm Kiều nhìn về phía Dylance, hắn gọi quả dại ăn lúc sáng sớm như vậy, tuy rằng nó thật sự lớn hơn quả anh đào rất nhiều, cơ hồ lớn bằng quả mận bắc.
Dylance thay đổi hình thái quấn váy da thú: “Đúng vậy.”
Hắn đặt giỏ mây đựng ấu tể trước mặt Alkin, dặn dò: “Bọn em hái quả dại, anh trông chừng ấu tể, đừng để muỗi cắn bọn nhỏ.”
Có vài ấu tể ốm yếu sau khi bị đốt sẽ sinh bệnh, phòng trước vẫn hơn, Dylance ngắt một ít cỏ đuổi trùng đặt bên cạnh giỏ mây.
Luca đã bò lên trên cây, hắn hết sức chăm chú kiểm tra hoàn cảnh, đề phòng loài rắn có màu sắc tự vệ.
“Kiều Kiều, em sợ sâu róm không? Chúng nó rất giống rắn, nhưng không cắn người.”
Lâm Kiều lắc đầu: “Không sợ, anh đừng đụng vào sâu, nhiều loài sâu xinh đẹp đều có độc.”
Luca lấy xuống con sâu đang cắn vài miếng lá cây ném qua một bên, gầm rú dọa chạy chim ăn quả dại trên ngọn cây, ngồi xổm tại chỗ chờ đợi bạn lữ.
Dylance dùng hình thái nhân loại cũng có thể nhẹ nhàng leo lên cây, Lâm Kiều kéo cánh tay hắn leo lên cành cây ở giữa, hái vào túi lưới.
Anh đào tản mát ra mùi thơm ngào ngạt, Lâm Kiều nhịn không được hái xuống một quả bỏ vào trong miệng, vỏ trái cây giòn rụm bị hàm răng cắn phá, nước sốt bắn ra, khoang miệng tràn ngập hương trái cây làm người sung sướng.
“Chúng ta hái thêm một ít làm mứt.” Dylance chọn quả màu sắc đỏ tươi để vào túi lưới.
“Ừm.”
Luca làm thủ vệ trên cây, thấy Lâm Kiều ăn đến thơm ngọt, cũng mở miệng chờ đút.
Lâm Kiều ném anh đào lên không trung vào trong miệng hắn.
Alkin dưới tàng cây phát ra tiếng gầm, Lâm Kiều ở trên nhánh cây nhìn xung quanh, cách đó không xa có một con báo đốm mang theo một tiểu gấu trúc đi trên đường mòn.
Trong bộ lạc chỉ có một con gấu trúc, đó chính là Đường Đóa.
“Lâm Kiều! Cậu cũng thích ăn loại quả này sao?” Đường Đóa thay đổi hình thái bọc lên da thú, ngửa mặt hỏi.
Lâm Kiều giữ chặt tay Đường Đóa giúp cậu lên cây: “Đúng vậy, hương vị rất ngon.”
Đường Đóa tươi cười xán lạn: “Tôi giúp cạu hái quả trên ngọn cây, sẽ càng ngọt hơn.”
“Được.”
Lâm Kiều nhìn Đường Đóa biến thành gấu trúc cao một mét, vài cái bò lên trên ngọn cây, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.