Edit by Náppu
*
Alkin chạy về nhà, Dylance đã chuẩn bị xong đồ ăn, thịt heo hầm thơm ngào ngạt trong nồi chứa đầy toàn bộ chậu đá.
Hắn sớm đã đói bụng, vốn dĩ muốn ăn mấy con mãng xà ngu ngốc kia, nhưng nhìn hoa văn xấu xí của nó vẫn là không cắn xuống được.
Vạn nhất cáo đỏ ngửi thấy mùi sẽ bị kinh sợ, sẽ làm hắn ảo não không thôi.
Lâm Kiều đang ngồi trên cỏ khô, thành viên trong nhà đến đông đủ, có thể ăn cơm.
\”Alkin,\” Lâm Kiều cho vào trong chén lão hổ một đoạn đuôi heo, \”Về sau mọi người hỏi về lễ vật của thần rừng, anh cứ nói là lúc đi săn tìm được.\”
Alkin thay đổi hình thái nhìn về phía Lâm Kiều: \”Vì sao?\”
Lâm Kiều mặt không đỏ tim không đập: \”Chuyện của thần rừng không thể nói lung tung khắp nơi.\”
\”Ừm.\” Alkin biến trở về hình thú, biểu tình ý vị thâm trường, cái đuôi đong đưa ở sau người, nhe ra hai cái răng nanh, giống như đã nhìn thấu bí mật của Lâm Kiều.
Người nói dối, ít nhiều cũng có chút chột dạ, Lâm Kiều vỗ nhẹ đầu to của Alkin, xụ mặt nói: \”Nhanh ăn đồ ăn của anh đi.\”
Alkin rung rung chòm râu, vùi đầu vào chậu ăn cơm.
Dylance thong thả ung dung học Lâm Kiều dùng nhánh cây ăn cơm, tiểu hắc báo Luca hoàn toàn không thèm để ý đoạn đối thoại vừa rồi.
Lâm Kiều ngửi mùi thịt heo, ăn uống thỏa thích.
Sau khi ăn xong nhóm mèo lớn không thể ngủ bên cạnh Lâm Kiều cùng ấu tể, sân sau còn gà vịt gào khóc đòi ăn cùng thỏ phải chăm sóc.
Nam nhân cao lớn cường tráng mở cửa chuồng thỏ ra, bắt ra một con thỏ đực một giây trước còn đang phát ra sắc thái uy hiếp: \”Ai lại đánh nhau, ta liền cắn đứt yết hầu của nó.\”
Đám thỏ con rúc thành một đoàn run bần bật.
Alkin ghét bỏ dọn dẹp xong chuồng thỏ, cho thêm vào chậu cơm của chúng nó cỏ khô cùng nước sạch, đi về phía chuồng gà.
Con báo ngốc Luca kia, đang chơi lông gà.
Mà Dylance, sau khi ăn xong liền bắt đầu làm thịt khô.
Hiện tại là cơ hội tốt nhất.
Alkin thay đổi hình thái, chấn động rớt xuống một thân cỏ khô, chân trước vói vào chậu nước của thỏ rửa hết dơ bẩn trên mặt, chạy chậm vào nhà.
Trên giường đất to rộng, một con cáo lông đỏ nằm chính giữa, hai ấu tể dán sát hắn ngủ say.
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của cáo đỏ híp lại, chân trước nhàn nhã duỗi ra, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, thoạt nhìn là đang nghỉ ngơi.
Alkin ngậm khối bảo thạch màu đỏ xinh đẹp lặng lẽ tới gần, bỗng nhiên giữ chặt đuôi cáo.
Lâm Kiều đã ngửi thấy khí vị của lão hổ Alkin từ cửa vào, hắn khó hiểu \”Anh\” một tiếng.
Một viên bảo thạch màu đỏ rơi từ trên xuống, lăn lộn hai vòng trên da thú, dừng lại cách chóp mũi Lâm Kiều không xa.
\”Anh?\” Lâm Kiều nhỏ giọng kêu, ngẩng đầu nhìn về phía lão hổ.