Tạ Diệc Hàn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, ngay lập tức liền có một người hầu già đã theo anh nhiều năm tiến đến và tiếp nhận cái chén trong tay anh. Người hầu già thật sự rất đau lòng cho Thượng tướng nhà mình. Ai ai cũng biết Thượng tướng ở bên ngoài uy phong cỡ nào, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi là đã không có bất kì một quốc gia nào dám tấn công vào Saint Margen. Nhưng chỉ có họn họ là người hầu lâu năm của Thượng tướng mới biết được Thượng tướng đang ngầm chịu đựng những nỗi đau gì.
Nhưng tất cả những chuyện này đều đã thay đổi nghiêng trời lệch đất kể từ khi Thượng tướng mang một cậu bé về phòng ngủ của mình.
Người hầu già là chú Chung thế mà lại nhìn thấy Thượng tướng của bọn họ nở nụ cười! Hơn nữa trong đợt kiểm tra sức khỏe, mức độ của chứng cuồng bạo ấy vậy mà từ bệnh nặng đã chuyển sang nhẹ hơn rồi! Điều này khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ. Trong căn biệt thự vốn đang âm trầm cũng trong khoảng thời gian này mà ai ai cũng vui tươi hơn hở như nhặt được tiền.
Nhưng mà Thượng tướng của bọn họ đã đặc biệt dặn dò bọn họ bây giờ không thể nói ra chuyện của cậu bé kia. Những người hầu như bọn họ dĩ nhiên cũng biết được tầm quan trọng của việc này, nếu như bị người ta biết được cậu bé này có thể trị được chứng cuồng loạn thì chẳng phải sẽ bị đám kẻ điên trong viện nghiên cứu kia mang đi nghiên cứu hay sao?
Thế là những người hầu trong biệt thự đối xử với Đường Tâm càng thêm săn sóc và chu đáo hơn. Từ việc ăn, mặc, ở, đi lại, không cần chờ Thượng tướng phân phó mà bọn họ đã sớm chuẩn bị tất cả những món đồ tốt nhất. Tạ Diệc Hàn chỉ đơn giản uống một ít dịch dinh dưỡng liền đi vào thư phòng của anh để xử lý công việc. Mãi cho đến giờ ăn tối thì anh mới bị gián đoạn bởi một tiếng gõ cửa.
Chưa từng có người hầu nào dám gõ cửa thư phòng của anh, vậy nên tiếng gõ cửa này chỉ có thể là bé cưng gõ. Thôi chết, bản thân anh quá tập trung vào công việc mà lại quên mất thời gian bé cưng thức dậy rồi.
Tạ Diệc Hàn nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế rồi vội vàng đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Tạ Diệc Hàn liền hít một hơi thật sâu.
Chỉ thấy người trong lòng anh giờ đây đang mặc một bộ đồ ngủ liền thân mềm mại màu trắng và có những đốm màu đen xen vào! Ngay cả trên đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu cũng là một đôi dép lê đầy lông màu xám đen giống như chân của một bé bò sữa.
Mấu chốt là sau khi nhìn thấy Tạ Diệc Hàn mở cửa thì Đường Tâm còn giống như là đang khoe khoang mà xoay vòng trước mặt anh. Mỗi lần em di chuyển thì một cái đuôi của bò sữa nhỏ cũng lắc lư vung vẩy theo sau em.
Đường Tâm vẻ mặt kích động nhìn anh hỏi: “Thượng tướng, em mặc cái này có đẹp không?”
Người hầu già đứng một bên không nỡ nhìn thẳng mà che hai mắt mình lại, trời ạ…… Đứa nhỏ đáng yêu như vậy thì làm sao Thượng tướng của bọn họ có thể không thích được cơ chứ?
Quả nhiên Đường Tâm thấy người đàn ông vốn vững vàng ổn trọng không nhịn được mà đưa tay lên che kín đôi mắt màu lam của mình, sau đó bả vai không khống chế được mà run lên.