Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor – Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Không một ai biết Vạn Cổ Chi Địa bắt nguồn từ đâu. Từ thời thượng cổ, nơi ấy đã tồn tại, như thể là tàn tích từ Tiên giới rơi xuống dưới tầng thần chi cảnh. Bên trong Vạn Cổ Chi Địa, cơ duyên muôn hình vạn trạng, tu sĩ có thể lấy được hay không, toàn dựa vào chữ duyên.
Đại môn Vạn Cổ Chi Địa sau khi mở ra chỉ kéo dài một tháng. Tu sĩ trên Trúc Cơ cảnh tiến vào đều sẽ bị áp chế tu vi về Trúc Cơ kỳ. Bản chất nơi này là bí cảnh để rèn luyện, mạnh được yếu thua, giết người đoạt bảo cũng chẳng hiếm thấy.
Mỗi lần Vạn Cổ Chi Địa mở ra, số lượng đệ tử trẻ tuổi các tông ngã xuống trong bí cảnh không phải ít. Tu đạo vốn là nghịch thiên mà đi, Vạn Cổ Chi Địa chẳng qua chỉ là một góc băng sơn trong Tu chân giới. Không vượt qua được nơi này, chỉ có thể nói là vô duyên với đại đạo.
Y dõi mắt nhìn theo Lâm Xu cùng Tần Quân Dật, Lữ Hướng Minh rời đi, không nói gì thêm. Cho dù y biết trong Vạn Cổ Chi Địa, Tần Quân Dật sẽ lấy được cắn nuốt ma viêm, y cũng không định can thiệp thêm.
Trên con đường đại đạo, mỗi người đều có thiên mệnh riêng. Dù y ngăn trở Tần Quân Dật lấy được cắn nuốt ma viêm, thì cơ duyên ấy cũng sẽ chuyển hóa thành một dạng khác càng khó khống chế hơn.
Đây là con đường Tần Quân Dật nhất định phải đi. Nếu y ra tay can thiệp, chỉ e sẽ giống như đời trước, biến khéo thành vụng.
Còn về phần Lâm Xu, vốn là khí vận chi tử, đại đạo thuận đồ, không cần y lo lắng thêm.
Về vị tiểu sư đệ mới xuất hiện kia, y luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quái. Thế nhưng người này dường như không có ác ý, trên thân lại mang không ít bí mật. Có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Sau khi đệ tử trẻ tuổi các tông tiến vào Vạn Cổ Chi Địa, các đại lão trấn thủ ở Vạn Cổ Cảnh vẫn lưu lại, duy trì quan hệ mặt ngoài, đàm kinh luận đạo, xem như biến tướng của đại hội luận đạo của ba nghìn tông môn.
Do Thiên Diệp Tiên Tôn vẫn còn tồn tại, cao tầng các tông đều trở nên trầm mặc, không dám nhiều lời. Dù sao, trước mặt một vị đại năng Độ Kiếp, sự lĩnh ngộ của bọn họ chẳng khác nào huyễn thuật của trẻ con ba tuổi.
Nhậm Vô Khuyết nhíu mày, bất đắc dĩ trước ánh mắt của các tông môn, chỉ có thể giả bộ phong khinh vân đạm, âm thầm cầu nguyện sư tôn của mình đừng làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục trước mắt bao người.
Trước đó, tại Thiên Cơ Phong, Cố Tu Quân từng lộ ra một mặt khác khiến Nhậm Vô Khuyết đến giờ vẫn chưa hết kinh hoàng. Hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, sư tôn vốn một lòng tu đạo, lạnh nhạt vô tình, lại có thể động tâm với người khác.
Từ khi tông môn được lập ra đến nay, những đại năng tu sĩ đi theo vô tình đạo mà động tình đều không có kết cục tốt. Nhất là Cố Tu Quân đã là Độ Kiếp kỳ tôn chủ, nếu thuận lợi vượt qua tình kiếp thì không nói làm gì, bằng không… hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.


