[Np] ‘Nữ Chính’ Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta – 8 – Vị hôn phu từ hôn \’nữ chính\’ (8) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Np] ‘Nữ Chính’ Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta - 8 - Vị hôn phu từ hôn \'nữ chính\' (8)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor – Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Lâm Xu tỉnh lại vào lúc trời còn mịt mờ sương sớm, tia nắng ban mai nhạt nhòa, mang theo tầng sương dày đặc. Mí mắt nó khẽ run, chậm rãi mở ra. Chung quanh yên ắng, chỉ có thanh âm tí tách của củi cháy trong đống lửa.

Ánh lửa nhảy nhót phản chiếu trong mắt, trên người là lớp y phục ấm áp, dưới thân là áo lông cừu mềm mại. Nhất thời, Lâm Xu không kịp phản ứng, không biết bản thân đang ở đâu.

Nó ngẩn người, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, vốn đã bị nó vò đến nhăn nhúm, lại chạm tay lên vết thương đóng vảy trên trán.

Vết thương trên người đã lành.

Có người cứu nó!

Trong đầu chợt hiện lên một bóng dáng, Lâm Xu giật mình bật dậy, vội vàng nhìn quanh sơn động không lớn, muốn xác nhận suy đoán của bản thân. Nhưng trong động ngoài nó ra thì không còn ai khác.

Lâm Xu siết chặt lớp áo trên người. Phù văn và hoa văn thêu trên đó, dù chỉ nhìn thấy một lần, nó cũng đã khắc sâu vào lòng.

Bộ pháp bào có phù văn phức tạp như vậy, trong trí nhớ của nó chỉ có một người từng mặc qua.

Vị hôn phu đã từ hôn nó.

Vậy thì, bạch y tu giả mà nó thấy trước lúc hôn mê không phải là ảo giác!

Tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp. Lâm Xu lúc này mới phản ứng lại, nhận ra bản thân đã khoác áo ngoài của Bạch Bách ngủ một đêm. Nó lúng túng cầm lấy bộ y phục nhăn nhúm, cuống quýt muốn vuốt phẳng nếp gấp.

Chẳng ngờ, áo vừa cởi ra, khí lạnh lập tức bám lên da thịt lộ ra. Thân thể vốn đã suy yếu, lúc này bị hơi lạnh quấn lấy, khiến nó không kìm được mà hắt hơi một cái.

\”Ngươi tỉnh rồi.\” Bên ngoài động vang lên một giọng nói.

Lâm Xu hoảng hốt ngẩng đầu.

Bạch y tu giả bước vào, chân đạp lên thần lộ*, lướt qua tầng sương mù mờ ảo. Mạt sương lạnh đọng trên tóc y, kết thành một lớp mỏng, vừa vào động đã hóa thành bạch châu, theo sợi tóc chảy xuống.

Tiên nhân phong hoa tuấn dật, như kiếm tựa lan.

Lâm Xu ngơ ngác gật đầu, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Bạch Bách thuận tay niệm thuật hút đi hơi ẩm bám trên người, sau đó quay đầu liền thấy Lâm Xu đang ngây ra nhìn y. \”Có chuyện gì sao?\”

Lâm Xu lúc này mới hoàn hồn, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Bạch Bách, mặt lập tức đỏ bừng. \”Không… Không có gì.\”

Tai cũng đỏ, không che giấu nổi lúng túng. Nó vội cúi đầu, hai tay siết chặt góc áo. \”Tạ… Tạ ơn Bạch tiên trưởng đã cứu ta.\”

\”Cứu ngươi chỉ là thuận tay, đổi lại người khác cũng sẽ làm vậy thôi.\”

Lời nói khách khí xa cách, nhưng Lâm Xu lại không khỏi cúi đầu chột dạ. Nó không phải kẻ quá nhát gan, thế nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi đối mặt với Bạch Bách, nó liền không thể kiểm soát được sự khẩn trương.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.