Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor – Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Sáng sớm hôm ấy, sau khi hoàn thành sớm khóa theo lệ thường, Tất Tinh Trần liền bị sư tôn Thiên Hoa Dao triệu kiến.
Băng qua sáu đình tứ viện, hắn tìm đến khe nước lạnh, nơi sư tôn đang đứng. Giọt nước suối bắn lên tạo thành những âm thanh thanh thúy, dưới chân hắn, những phiến đá tròn phủ rêu xanh xen lẫn giữa thảm cỏ mềm mại. Hắn bước vào đình lục giác, cung kính hành lễ vấn an.
\”Xem đi.\” Thiên Hoa Dao đưa cho hắn một phong thư.
Tất Tinh Trần nhận lấy, mở ra đọc qua, rồi hơi chần chừ hỏi. \”Sư tôn, đây là…?\”
Thiên Hoa Dao hờ hững đáp. \”Thư cầu viện từ Lâm Tiên Thành.\”
\”Sao thư cầu viện của Lâm Tiên Thành lại đưa đến tay sư tôn?\” Tất Tinh Trần nghi hoặc.
Theo những gì hắn biết, Lâm Tiên Thành nằm ở biên giới Lăng Châu. Trước kia, nơi này thuộc quyền quản hạt của Lăng Châu, nhưng từ sau khi đại chiến tiên ma kết thúc, Hiên Viên thế gia đóng quân tại đó, khiến Lâm Tiên Thành dần dần tách khỏi sự quản lý của Lăng Châu.
\”Chỉ là một thế lực nhỏ bé mà thôi. Trước kia, khi Hiên Viên thế gia chiếm cứ Lâm Tiên Thành, bọn họ còn mạnh miệng tuyên bố danh chính ngôn thuận. Giờ thì hay rồi, khi gặp phải nguy nan, lại nhớ ra Lâm Tiên Thành thuộc về Lăng Châu, vội vàng chạy đến cầu viện bổn cung*.\” Thiên Hoa Dao vốn không có thiện cảm với Hiên Viên thế gia, cũng chẳng buồn phí lời.
\”Vậy sư tôn có dự định gì?\” Tất Tinh Trần hỏi. \”Có định phái người đến đó không ạ?\”
\”Hiên Viên thế gia, ta không muốn nhìn thấy. Nhưng bá tánh trong thành thì vô tội.\” Thiên Hoa Dao phất tay, giọng điệu tùy ý. \”Không chỉ cầu viện ta, Hiên Viên thế gia hẳn cũng đã gửi thư đến chỗ tông chủ. Xét về vị trí đặc thù của Lâm Tiên Thành, Thương Lan Tông như chúng ta đây không thể không có động thái được.\”
\”Theo thư cầu viện, tình hình trong thành cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là gần đây bỗng dưng xuất hiện một loại bệnh ôn dịch kỳ quái. Hiên Viên thế gia đã thử nhiều biện pháp nhưng đều vô dụng. Tông môn quyết định phái một đội nhỏ đến đó, chủ yếu là y tu.\”
\”Tuy nhiên, sức chiến đấu của y tu vốn không cao, để phòng ngừa bất trắc, con cũng theo bọn họ đi một chuyến, xem như rèn luyện trong nhiệm vụ của tông môn.\”
Tất Tinh Trần chắp tay lĩnh mệnh.
\”Vâng.\”
—————
Lâm Tiên Thành nằm trên ranh giới giữa tiên giới và phàm giới, là trạm gác cuối cùng trước khi tiến vào các quốc gia phàm nhân. Bình thường nơi này không có gì đặc biệt, nhưng một khi đại chiến tiên ma bùng nổ, nó lập tức sẽ thành khu vực trọng yếu.
Ôn dịch đối với tu sĩ mà nói chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng với phàm nhân trong thành, đó chính là tai họa ngập đầu.


