Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor – Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
\”Xu Nhi, con phải ghi nhớ, con có một vị hôn phu. Y thân cư Thượng giới, bái nhập đại tông, đến lúc con cập kê, y sẽ đích thân đến nghênh thú con. Y sẽ là người thích hợp nhất với con trên thế gian này, cũng là người sẽ yêu thương con sâu đậm nhất.\”
Dung nhan diễm lệ của nữ tử, dẫu khoác lên mình bố y giả dạng, vẫn không thể che lấp được phong thái tuyệt sắc. Nàng nhẹ nhàng vỗ về đứa bé đang rúc vào lòng, trong mắt dâng lên vẻ quyến luyến vô tận. \”Về sau con phải yêu y, nhớ y, bồi y.\”
\”Thay ta, không…\” Nữ tử cười khẽ, đưa tay vãn lại mái tóc dài bằng cây trâm gỗ màu mun thô ráp. \”Là thay thế mẫu thân hoàn thành tâm nguyện.\”
\”Con sẽ trở thành sợi dây ràng buộc giữa ta và nàng ấy, khiến nàng ấy suốt đời cũng không thể quên đi ta.\” Giọng nói dịu dàng như lời dụ hống, nhưng sắc mặt nữ tử lại ngày một trầm xuống. Tay nàng siết chặt hài đồng trong lòng, móng tay ghim sâu vào eo nó, tựa hồ muốn khắc ghi điều gì đó vào xương tủy.
\”Vĩnh viễn!\”
……
Lâm Xu nuốt xuống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy, đi về phía cửa bế các.
Khi giọng nói trong thức hải truyền đến, bước chân nó khẽ khựng lại trong khoảnh khắc.
Nó rời khỏi đông khoang các, men theo hành lang đi về phía tây thuyền các. Vừa quẹo qua một góc, một đạo kiếm quang sắc bén bất ngờ đánh úp đến.
Phanh!
Nó cấp tốc lui về sau hai bước, chiếc khay trà trên tay rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh, mảnh vụn trà cụ văng tung tóe, phát ra âm thanh lanh lảnh chói tai.
Lâm Xu lướt qua mặt đất hỗn độn, thần sắc không dao động, ngước mắt nhìn kẻ vừa xuất kiếm với mình.
\”Tần sư huynh, đây là có ý tứ gì?\”
Một thanh linh kiếm ánh lên hàn quang chói mắt, thẳng tắp chỉ vào nó. Tần Quân Dật đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống.
\”Quản cho tốt đôi chân của ngươi, đừng xuất hiện trước mặt người mà ngươi không nên gặp nữa. Nếu không, ta không ngại giúp ngươi chặt đứt chúng!\”
Trước mặt sư huynh, Tần Quân Dật dù có hung hăng, vẫn còn thu liễm đôi phần. Nhưng lúc này, ánh mắt hắn hiện rõ sự chán ghét và lạnh lẽo, không chút che giấu.
\”Tần sư huynh dường như ngay từ lần đầu gặp mặt đã có địch ý với ta. Ta có thể hỏi lý do không?\” Lâm Xu điềm tĩnh nâng mi, đáy mắt sâu thẳm.
Chán ghét một người, thực sự cần lý do sao?
Không cần.
Từ dung mạo, khí chất, cho đến từng cử chỉ, đôi khi chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy không thuận mắt, không cần biết đối phương là ai, cũng không cần bất kỳ lý do gì. Chỉ cần người đó đứng trước mặt, trong lòng liền sinh ra phiền chán, ghê tởm, thậm chí còn muốn giết chết.


