Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor – Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Hỗn Độn Ma Thần ngã xuống.
Không có trận chiến kinh thiên động địa, cũng chẳng có tiếng thét gào xé trời, gã cứ thế thuận theo thiên mệnh, lặng lẽ ngã xuống dưới kiếm Lâm Xu. Nửa thân hóa thành cát mịn giữa hỗn độn, như biển huyễn mạc bị đảo lộn, thiên địa rung chuyển, cảnh tượng như tận thế phủ xuống.
Lâm Xu toàn thân nhuốm máu, chỉ có gương mặt còn sạch sẽ. Dù bị trọng thương, thần hồn rách nát, nó vẫn bình thản, tựa như không hề để tâm. Sau khi giết chết Hỗn Độn Ma Thần, nó lập tức lao vào không gian hỗn độn đang sụp đổ, sốt ruột tìm kiếm tung tích Bạch Bách, hoàn toàn không nhận ra nụ cười quỷ dị nơi khoé miệng gã trước khi nguyên thần tan biến.
Lâm Xu vượt một bước tiến vào ma đàm. Nước hồ từng trong suốt giờ đã nhuộm đỏ như máu, từng cánh Huyết Liên nở rộ, tỏa ra khí tức tà dị. Ở đáy đàm, nó nhìn thấy một thân bạch y — chính là Bạch Bách.
Nó không do dự nhảy xuống. Hồ nước lạnh lẽo như rắn độc, tham lam cắn nuốt chút linh lực còn sót lại trên thân nó, từng trận đau nhói như khoan thấu xương tuỷ. Nhưng nó không màng, lòng chỉ mong kéo y ra khỏi nơi quỷ dị này.
\”Sư huynh!\”
Bị giam cầm trong ma đàm, Bạch Bách khẽ động mi mắt. Khi y mở mắt ra, thứ đập vào tầm nhìn là một Lâm Xu chật vật, sắc mặt trắng bệch, tóc tai rối loạn.
Lâm Xu nhịn đau bơi tới đáy đàm. Nhìn thấy Bạch Bách vẫn an toàn, nó mới thở phào. Nửa thân y ngâm trong nước, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng đôi mắt ấy lạnh lẽo đến kỳ dị.
Toàn thân run lên vì đau đớn, Lâm Xu cố gắng lên tiếng. \”Sư huynh, huynh sao vậy? Hỗn Độn Ma Thần có làm gì huynh không…\”
Bạch Bách giơ tay, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt nó. Ngón tay cái chạm vào khoé môi nó, rồi từ từ lướt qua vành tai đã ửng đỏ. Tóc mai ướt sũng bị vuốt gọn ra sau, động tác dịu dàng mà thân mật đến mức khiến người khác khó lòng giữ bình tĩnh.
Thân thể Lâm Xu run lên, cổ họng khô rát. \”…Sư huynh?\”
Đáy đàm xoáy lên từng vòng huyết sắc, nước bắn lên như mưa, che khuất hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau.
Một kẻ như Vô Hạ kiếm chủ, tâm thanh như lưu ly, liệu có thể yêu một người?
Nếu lấy việc Tô Hủy Chi được y thương yêu làm minh chứng, thì câu trả lời là có thể.
Chỉ là, cũng chỉ gần như là có thể.
Mục Thù đứng ngoài không gian hỗn độn, trầm mặc. Gã không rõ Hỗn Độn Ma Thần rốt cuộc đã làm gì. Hệ thống bên người gã vẫn nằm lì giả chết, tra không ra chút biến hoá nào.
Nơi này không bị Thiên Đạo khống chế, gã vốn định nhân lúc loạn mà đoạt xá Lâm Xu. Nhưng không ngờ biến số lớn nhất lại là Hỗn Độn Ma Thần. Kiếp này, Bạch Bách khuấy đảo tiết điểm vốn nên chìm sâu trong huyễn cảnh quá nhiều, bị gã tra tấn mà tan rã, vậy mà lại dễ dàng phá giải. Ngay cả gã Hỗn Độn Ma Thần từng điên loạn trong kiếp trước, vậy mà lại chết đơn giản trong tay Lâm Xu.