[Np] ‘Nữ Chính’ Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta – 117 – Huyễn Thành (9) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Np] ‘Nữ Chính’ Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta - 117 - Huyễn Thành (9)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor – Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Ngàn vạn năm trước, Tu chân giới chưa suy tàn như hiện nay, khi ấy là thời kỳ cực thịnh: Kim Đan khắp nơi, Nguyên Anh đầy rẫy. Người, yêu, ma cùng tồn tại, va chạm tranh đấu không ngừng nghỉ. Trong hỗn loạn hình thành từ trăm ngàn năm trước, có một sinh linh vô hình, vô thần lặng lẽ thức tỉnh—đó chính là Hỗn Độn Ma Thần.

Gã không phải từ đầu đã mang tên \’Hỗn Độn\’, chỉ là qua năm tháng dài đằng đẵng, gã đã quên mất tên thật của mình là gì.

Tên gọi đối với gã chẳng qua chỉ là một danh xưng. Gã sinh ra từ thiên địa, được trời đất nuôi dưỡng. Lúc gã hóa hình, hay nói đúng hơn là lúc chân chính xuất thế, tam giới chấn động.

Hỗn Độn toàn trí toàn năng, nhưng lại không có nhận thức rõ ràng về thiện ác đúng sai. Trong mắt gã, người, yêu, ma chẳng qua đều là kiến cỏ.

Nhân tộc xem gã là ma, yêu và ma tộc lại cho gã là tai họa. Nhưng thực chất, gã là một vị thần minh—một thần minh tân sinh còn chưa độ kiếp hoàn tất, được chính giao diện này thai nghén mà thành.

Chỉ là, Hỗn Độn chưa bao giờ có ý định trở thành một \’đồ bỏ\’ trong hàng ngũ thần minh, lại càng không muốn tự mình bước vào đại kiếp. Gã được nhân tộc cung phụng, bản thể sinh ra đã là Đại Thừa, thọ nguyên ngang với trời đất, cần gì phải chịu khổ độ kiếp?

Bóc lớp vỏ ngoài ra mà xét, trong xương cốt gã vốn đã ngạo mạn lại lười nhác, mặc cho Thiên Đạo an bài thế nào, gã vẫn dửng dưng như cũ. Gã vui với cuộc sống an nhàn, thà nằm yên bất động cũng không muốn hóa thần phi thăng, càng không muốn rời khỏi thế giới này.

Dù là tu sĩ nhân tộc hay Thiên Ma của Ma tộc, chỉ cần ai bị Thiên Đạo xúi giục tới trừ khử gã, gã đều nghiền chết sạch. Kẻ đến nhiều, gã giết nhiều. Cứ thế, Hỗn Độn và Thiên Đạo giằng co suốt ngàn năm.

\”Thiên hạ đại vận đều quy về ta, Thiên Đạo không dám giết ta, mà cũng không giết được.\” Giọng Hỗn Độn Ma Thần u ám vang lên. \”Theo lý mà nói, một thế giới chỉ có thể thai nghén một vị thần minh, ngươi lại là ngoại lệ.\”

Bạch Bách nghe vậy, càng thêm mờ mịt. Giao diện sinh thần thì liên quan gì đến y?

\”Trước kia ta cũng thấy lạ, giao diện này vốn đã khó giữ cân bằng, lấy đâu ra đại vận để nuôi thần minh? Nhưng đến khi thấy tiểu tử cầm Trảm Thần Kiếm ngoài kia, ta liền hiểu ra, thì ra là có thượng thần đang độ kiếp trong giới này.\”

\”Thần minh…?\” Phản ứng đầu tiên của Bạch Bách là nghĩ đến Lâm Xu.

\”Cũng không biết vị thượng thần nào xui xẻo rơi vào nơi đây độ kiếp, ta xem ký ức phân thân truyền về, ngươi tiền kiếp hậu thân, trải bao kiếp nạn, quả thật thê thảm. Phàm nhân muốn vũ hóa thành thần, chính là phải chịu đủ bảy khổ nhân sinh, cô quạnh trăm thái, nhưng lại được gì? Số mệnh đâu phải ai cũng có? Nhìn thì như bước trên con đường rạng rỡ, nhưng có ai biết mình chẳng qua cũng chỉ là con rối ngu si trong tay kẻ khác?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.