Một tia sáng xanh nhạt lúc rạng đông len qua cánh cửa giấy mỏng. Nhờ vậy, Shin Ho có thể thấy được bên trong căn nhà mái tranh trong ánh sáng mờ mờ. Nơi này có những tấm chiếu cũ dính bết, chân đèn phủ đầy bụi, tủ gỗ đựng đồ, một chiếc chăn bông đỏ đã phai màu, vài mảnh vải bố treo lủng lẳng từ trần nhà như hồn ma, và vài món gốm rẻ tiền nằm vương vãi khắp nơi.
Shin Ho ngẫm nghĩ một lúc. Cậu đang phát điên sao? Hay bị bắn bằng thuốc mê xong lại xuyên không rồi? Mukbo như phim cũng đã đủ tệ rồi, mà còn xuyên không về thời Joseon nữa à?
Ngay lúc đó, ánh mắt Shin Ho bắt gặp một mảnh gốm vỡ. Dưới đáy có một cái nhãn ghi [Made in Korea]. Thấy thế, Shin Ho khịt mũi đầy mỉa mai.
Vậy ra không phải xuyên không thật.
Thật là nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó để lấy lại bình tĩnh. Dựa trên ký ức trước khi bất tỉnh, chắc hẳn Yeong Ik đã đưa cậu đến đây. Nhưng tại sao lại là chỗ này trong tất cả các nơi? Cảm giác giống bị bắt cóc hơn là bị sát hại. Chắc bọn họ vẫn còn cần dùng đến cậu việc gì đó, nên mới giữ cậu lại cho đến khi cái gọi là \”có ích\” ấy không còn nữa.
Nhưng tại sao lại là một căn nhà mái tranh? Một nhà kho, container, nhà vệ sinh, hay bất kỳ căn phòng tồi tàn nào cũng đủ rồi. Cánh cửa giấy kia trông mỏng manh đến mức có thể bị đá đổ bất cứ lúc nào.
Shin Ho kiểm tra cơ thể mình để chắc chắn, lo rằng Yeong Ik đã chặt chân cậu. Có phải vì thế mà cậu bị bỏ lại ở nơi ngớ ngẩn như vậy? Nhưng chân cậu vẫn còn nguyên. Rồi cậu phát hiện khẩu súng của mình đã biến mất.
Tất nhiên rồi, bọn chúng phải lấy nó chứ nhỉ.
\”Haah…\”
Shin Ho úp trán xuống sàn và suy nghĩ về tình hình. Thế nhưng, cậu chẳng hiểu được gì cả. Tại sao bọn chúng lại bắt cóc cậu và Tae Baek? Tae Baek đang ở đâu? Anh có an toàn không? Đây là nơi nào? Có con mukbo nào đang lẩn quẩn bên ngoài không? Tất cả những điều đó chỉ có thể biết được sau khi bước qua cánh cửa giấy mỏng manh kia và tự mình chạy ra ngoài.
Thời gian cứ thế trôi qua mà không thương tiếc. Mười phút. Hai mươi phút. Ba mươi phút. Dần dần, cảm giác bắt đầu quay lại với tay chân cậu. Và cùng với đó, cơn đau từ thuốc mê cũng hiện rõ. Cơn đau nhức nhối đến mức như thể cậu không chỉ ngã mà còn bị lăn lộn trên mặt đất sau cú va chạm với xe.
Nhưng Shin Ho vẫn bình tĩnh đánh giá tình trạng của cơ thể. Cánh tay và xương sườn cậu đau nhức, nhưng không bị gãy. Chỉ là bầm tím thôi. Cậu không khó thở, điều đó có nghĩa là phổi không bị tổn thương và không có chảy máu bên trong. Chừng đó là đủ để thực hiện ba mục tiêu: cứu Tae Baek, giết Yeong Ik, và thoát khỏi thành phố quái dị này.
Shin Ho hít một hơi thật sâu. Cắn chặt răng, cậu từ từ đứng dậy, mặc cho cơ thể vẫn đang đau đớn rã rời.
Không hề dễ dàng. Không nói quá khi bảo rằng việc đứng dậy còn khó hơn cả leo núi. Khi đứng được trên hai chân, trán Shin Ho đã rịn đầy mồ hôi.
Shin Ho tựa vào tường để giữ thăng bằng cho cơ thể đang chao đảo. Đầu cậu đau như muốn nứt ra. Có vẻ là một cơn chấn động nhẹ, nhưng cậu không có thời gian để nghỉ ngơi.